Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Chẳng lẽ trong lòng bọn họ, bạc chỉ là một con số thôi sao?

Trạch Vương vô lực vứt bảng đấu giá.

Đấu giá cái khỉ gì nữa.

Ngay cả số đuôi của bọn họ hắn ta cũng không đấu được.

Trạch Vương bỗng dưng cảm thấy hắn ta không chỉ thua kém bọn họ một chút.

“Hai tỷ”, Dạ Mặc Uyên nói.

Lòng bàn tay Thanh Phong đổ mồ hôi.

Dù chủ tử có giàu đến mức nào đi nữa, lấy ra hai tỷ trong chốc lát cũng ảnh hưởng rất nhiều.

Nét mặt Thượng Quan Sở lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc.

Người của Thiên Phần Tộc chỉ muốn đập vỡ bảng.

Thời khắc mấu chốt, Tu La Môn lại liên thủ với Thiên Võng Các, cướp đi ngân lượng của bọn họ, khiến bọn họ không thể tiếp tục tranh giành bản đồ Thanh Châu, đúng là đáng ghét, không trả mối thù này, Thiên Phần Tộc bọn họ còn có mặt mũi gì nữa.

Người hầu của Dịch Thần Phi thấp thỏm bất an, người không ngừng run rẩy: “Dịch tiên sinh, hai tỷ rồi, chúng ta còn tiếp tục không?”

Dịch Thần Phi nhìn về phía Cố Thanh Hy.

Lại thấy Cố Thanh Hy vẫn đang nháy mắt với hắn ta, ánh mắt kia như muốn nói Dạ Mặc Uyên vẫn còn rất nhiều tiền, tiếp tục đấu giá chỉ là hai bên cùng có hại, không bằng kết thúc ở đây.

Dịch Thần Phi dở khóc dở cười.

Kết thúc?

Kết thúc thế nào?

Sứ mệnh của Tu La Môn chính là thu thập bảy viên Long Châu, hôm nay khó khăn lắm mới có được bản đồ Thanh Châu, sao hắn ta có thể từ bỏ được.

Còn về Nho gia…

Đó chỉ là một thân phận khác của hắn ta mà thôi.

Một thân phận bắt buộc phải sử dụng vì tìm kiếm Long Châu.

Nghĩ đến sứ mệnh của Tu La Môn, Dịch Thần Phi tiếp tục tăng giá: “Hai tỷ hai trăm triệu”.

Cố Thanh Hy vỗ trán.

Ánh mắt của nàng còn chưa đủ rõ ràng sao?

Dạ Mặc Uyên không thiếu tiền.

Mấy ngày trước đại hôn, chỉ tiền mừng đã lấy được không biết bao nhiêu rồi.

Dịch Thần Phi có lợi hại hơn nữa cũng không đấu lại Dạ Mặc Uyên.

Xem thử Thượng Quan Sở đi, chẳng phải đã chịu thua rồi sao.

Muốn lấy được bản đồ Long Châu cũng không phải chỉ dựa vào hình thức đấu giá, có lúc thay đổi tư duy một chút không tốt hơn à?

“Hai tỷ năm trăm triệu”.

“Hai tỷ sáu trăm triệu”.

“Hai tỷ tám trăm triệu”.

“Hai tỷ chín trăm triệu”.

Nhìn thấy Dịch Thần Phi và Dạ Mặc Uyên vẫn còn đang đấu giá, Cố Thanh Hy nắm chặt lấy tay Dạ Mặc Uyên, làm nũng: “Phu quân, vì một thứ nhảm nhí mà bỏ ra hai tỷ tám trăm triệu, nghe thôi cũng thấy không nỡ, thiếp thân không cần bản đồ này nữa có được không?”

“Yên tâm, sẽ không khiến phu nhân chết đói đâu”.

“Ba tỷ”, Dạ Mặc Uyên nói.

Cố Thanh Hy không nhịn được nói, nàng đứng lên: “Không phải chỉ là một cái bản đồ Thanh Châu thôi sao, Long Châu đã thất lạc nhiều năm như thế, ai biết trước đây Long Châu màu xanh đã bị ai khác lấy đi hoặc chuyển sang nơi khác rồi hay không, nếu là thế, thì dù có bản đồ chẳng phải cũng không thể tìm thấy Long Châu màu xanh à?”

Câu nói của Cố Thanh Hy thức tỉnh mọi người.

Không ít người tán thành: “Đúng đó, dù bản đồ là thật thì lỡ như Long Châu màu xanh đã không còn ở đó nữa, thì chẳng phải là lãng phí bạc sao?”

Người hầu trong nhã gian số bảy nói: “Dịch tiên sinh, chúng ta có cần tiếp tục tăng giá không?”

Dịch Thần Phi suy xét hàm ý trong lời nói của Cố Thanh Hy.

Một lúc sau hắn ta hiểu ra, dịu dàng cười khẽ: “Quân tử không tranh giành với mỹ nhân, nếu khách quý lầu dưới thích bản đồ Thanh Châu như thế thì ta sẽ không tranh giành nữa”.

Cố Thanh Hy sờ cằm, sao câu này nghe quen thế?

Nhưng cuối cùng Dịch Thần Phi cũng thông minh ra rồi.

Ba tỷ…

Chậc chậc chậc.

Có phải Dạ Mặc Uyên sử dụng sạch tiền rồi không.

“Ba tỷ lần thứ nhất, ba tỷ lần thứ hai, ba tỷ lần thứ ba, chúc mừng khách quý ở nhã gian hai mươi chín có được bản đồ Thanh Châu”.

Mọi người nhìn Dạ Mặc Uyên bằng ánh mắt hâm mộ.

Trong bọn họ cũng có người nghĩ đến việc cướp đoạt, nhưng đối phương là chiến thần Dạ Quốc, bảo bọn họ cướp kiểu gì?

Người hầu của Dịch Thần Phi thầm thấy đáng tiếc.

Ba tỷ quá cao… Dịch tiên sinh chuẩn bị lâu như thế, đáng tiếc cuối cùng vẫn không giành được.

Trạch Vương thầm thấy khổ sở, chán nản rời khỏi buổi đấu giá.

Trong mắt Thượng Quan Sở có hàn mang loé lên, hắn ta nở một nụ cười khó hiểu.

Người của Thiên Phần Tộc nhỏ giọng mắng: “Tiến hành theo kế hoạch, nhất định phải cướp được bản đồ Thanh Châu”.

“Vâng”.

Vì buổi đấu giá lần này vô cùng viên mãn nên Tiểu Lộ vẫn luôn cười rất tươi: “Cảm ơn các vị đã ủng hộ nhiệt liệt, đến với phòng đấu giá Phong Tương, cũng chúc mừng các vị khách quý đã có được vật đấu giá mình thích, đương nhiên, khách quý không đấu giá được cũng không cần phải buồn, vì bảy ngày sau, phòng đấu giá Phong Tương sẽ còn tổ chức một buổi đấu giá lớn, vật phẩm đấu giá còn tốt hơn lần này”.

Cái gì?

Bảy ngày sau lại có một buổi đấu giá nữa?

Hơn nữa vật phẩm còn tốt hơn lần này.

Trời ạ, vật phẩm lần này đều là cực phẩm, nếu còn tốt hơn thì sẽ nghịch thiên đến mức nào đây?

Chẳng lẽ bọn họ sẽ bán đấu giá cả Long Châu luôn.

“Long Châu là thứ gì, sao có thể lấy ra bán đấu giá được, hơn nữa người lấy được Long Châu, dù có phòng đấu giá Phong Tương bảo vệ cũng chưa chắc có thể giữ được mạng”.

“Ta cảm thấy không thể có Long Châu được, nhiều nhất cũng giống như lần này, có thể tìm thấy manh mối của Long Châu thôi”.

“Nhưng đó cũng là báu vật siêu cấp rồi”.

“Dù thế thì làm sao, chúng ta cũng không có nhiều tiền như thế để đấu giá, ba tỷ lượng bạc đấy, chậc chậc chậc…”

“Buổi đấu giá lần này kết thúc ở đây, cảm ơn các vị”, Tiểu Lộ cúi người với toàn thể khách quý.

Cố Thanh Hy vươn vai, vặn cổ: “Cuối cùng cũng kết thúc, vừa khéo có thể về nhà ăn cơm tối”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui