Dạ Mặc Uyên đưa mắt ra hiệu cho Thanh Phong, Thanh Phong hiểu ý, nghiêm túc nói: “Hiểu rõ, thuộc hạ lập tức sắp xếp, đảm bảo sẽ không ai cướp được bất cứ thứ gì của chủ tử”.
Cố Thanh Hy sờ cằm, hiểu đại khái là một trận chiến mới sắp bắt đầu.
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng đấu giá, Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên cũng định rời đi, nhưng Tiểu Lộ lại õng ẹo đi tới trước mặt hai người, cười quyến rũ.
“Xin hai vị đợi một lát, không biết bảy ngày sau hai vị có hứng thú đến tham gia buổi đấu giá Phong Tương một lần nữa không”.
Cố Thanh Hy quan sát vóc dáng đầy đặn và khuôn mặt xinh đẹp như hoa sen mới nở của nàng ta, cười nói: “Ta không có hứng thú với vật phẩm đấu giá của buổi đấu giá Phong Tương, nhưng Lộ tỷ tỷ xinh đẹp như thế, khiến ta cảm thấy khá hứng thú đấy”.
Tiểu Lộ nũng nịu nói: “Phu nhân, người thật hư quá, phu quân của người vẫn còn ở đây, lỡ ngài ấy ghen rồi trừng trị ta thì phải làm sao?”
“Ha ha, chàng ấy đúng là một kẻ hay ghen”.
Dạ Mặc Uyên híp mắt tỏ vẻ cảnh cáo.
Tiểu Lộ lấy ra hai tấm thiệp mời từ trong lòng, đúng lúc chuyển đề tài: “Đây là hai tấm thiệp mời cho khách quý đặc biệt, hy vọng cuối tháng hai vị có thể đến phòng đấu giá Phong Tương một lần nữa”.
Cố Thanh Hy nhận lấy thiệp mời, trêu ghẹo nâng cằm nàng ta: “Mỹ nhân có lời mời, sao chúng ta dám không đến, yên tâm, cuối tháng chúng ta nhất định sẽ đến phòng đấu giá Phong Tương đúng giờ”.
“Vậy Tiểu Lộ sẽ ở phòng đấu giá đợi hai vị khách quý”.
Đi ra khỏi phòng đấu giá Phong Tương, nét mặt của Dạ Mặc Uyên luôn rất lạnh lùng.
Trên đường về, bọn họ ngồi xe ngựa ngự dụng của Dạ Mặc Uyên, Cố Thanh Hy cũng không biết xe ngựa làm bằng vật liệu gì, nhìn từ bên ngoài, trông nó không có gì khác lạ, nhưng không gian bên trong lại rất rộng, vừa có thể uống trà đánh cờ vừa có chỗ ngủ nghỉ, hơn nữa tên độc hay đao thương gì cũng không thể xuyên qua, đụng vào xe ngựa chỉ phát ra tiếng kim loại va chạm.
Trên đường đi, tiếng chém giết không ngừng vang lên, liên miên không dứt, kèm theo tiếng kêu rên đau đớn.
Mặt đất thi thoảng rung lên, cũng không biết bên ngoài đánh nhau kịch liệt đến mức nào.
Cố Thanh Hy biết đa số những người này đều đến để cướp bản đồ Thanh Châu của Dạ Mặc Uyên.
Lúc này, Dạ Mặc Uyên đang ngồi bên cửa sổ của xe ngựa, tao nhã phẩm trà đọc sách, tựa như không hề hay biết bên ngoài đang chém giết.
Cố Thanh Hy mở rèm xe ngựa ra xem thử, bên ngoài máu bắn khắp nơi, thích khách không biết tên liên tục vây giết, đánh đến mức dầu sôi lửa bỏng, thi thể lần lượt ngã xuống.
Trong rừng cây xác chất thành núi, máu chảy thành sông, khắp nơi đều là tay chân bị chặt đứt.
Trong xe ngoài xe là hai cảnh tượng hoàn toàn khác nhau.
Cố Thanh Hy tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Dịch Thần Phi mới thoáng yên tâm.
Cố Thanh Hy buông rèm xuống, tiến đến gần Dạ Mặc Uyên, đích thân rót cho hắn một tách trà nóng, ngọt ngào nói: “Phu quân, chàng có thể đưa cho thiếp bản đồ cổ da dê không biết tên kia không”.
“Không thể”.
“Vậy cho thiếp mượn xem qua thôi được không?”
“Không được”.
“Vậy chàng đấu giá tấm bản đồ kia làm gì?”
“Làm gối”.
“…”
“Không thể thương lượng sao?”
Dạ Mặc Uyên đột nhiên ngẩng đầu nói với giọng điệu ghen tuông: “Cho ta biết, nàng và Dịch Thần Phi là quan hệ gì, nếu câu trả lời đúng như bản vương mong muốn, có lẽ bản vương sẽ suy xét cho nàng xem qua”.
“Có thể là quan hệ gì, đương nhiên là huynh muội rồi”.
“Huynh muội?”
“Ta xem hắn như ca ca ruột, hắn xem ta như muội muội ruột, vậy chẳng phải là quan hệ huynh muội ruột thịt sao”.
“Lần đầu tiên nàng biết hắn là lúc nào?”
“Đại hội đấu văn”.
Dạ Mặc Uyên không nói gì, nhưng trên mặt là vẻ không tin.
Cố Thanh Hy hỏi lại Dạ Mặc Uyên, nhưng hắn lại làm lơ, không thèm quan tâm đến nàng.
Cố Thanh Hy cảm thấy nhàm chán, cầm lấy Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan lên, tỉ mỉ lật xem nội dung bên trong.
Sở dĩ nói Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan là tàn quyển là vì cứ cách một trang là sẽ bị xé mất, khiến nó chỉ còn lại một nửa.
Chữ viết bên trong còn là chữ Triện từ rất lâu trước đây.
Mẹ kiếp.
Nàng cảm thấy mình bị gài bẫy rồi.
Người ở thời đại này hoàn toàn không thể xem hiểu chữ viết thời Tần Hán.
Dù người khác đấu giá được quyển Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan này cũng vô dụng, chắc chắn không thể học được gì.
Cũng may trước đây nàng không phí công đọc sách, nên biết chút ít về văn tự cổ.
Đan cầm máu, Tử Yên Thảo, Tam Diệp Thanh, Vô Căn Thuỷ, Lục Tinh Đằng mỗi thứ ba lạng, bỏ vào trong lò… Ấy…
Cái này giống như đúc cách chế thuốc của nàng kiếp trước mà?
Đan cầm máu?
Đan dược nhị phẩm?
Ở thế giới này, dường như đan dược nhị phẩm rất quý giá.
Cố Thanh Hy cứ mãi lật xem tàn quyển của Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan, đọc đến mức say sưa, ngay cả trở lại phủ Dạ Vương lúc nào cũng không biết.
“Dạ Mặc Uyên đâu?”, Cố Thanh Hy chợt phát hiện ra, ngẩng đầu lên hỏi.
Thanh Phong bĩu môi, trận chiến kịch liệt như thế, vương phi thật sự không biết hay giả vờ không biết vậy?
“Thiếu chủ của Thiên Phần Tộc đến cướp bản đồ Thanh Châu, chủ tử đại chiến với hắn ta, bây giờ vẫn đang ở trong rừng trúc, chủ tử bảo thuộc hạ hộ tống vương phi về phủ trước”.
“Vậy sao, ba tỷ lượng bạc thật sự sẽ khơi dậy lòng tham của kẻ gian, phải bảo vệ tốt bản đồ Thanh Châu này, đây là toàn bộ gia sản của phủ Dạ Vương đấy”, không phải thiếu chủ của Thiên Phần Tộc đang bị thương sao? Có lẽ Dạ Mặc Uyên đối phó được.
Thấy Cố Thanh Hy nghiêm túc nói những lời này, Thanh Phong nhíu chặt mày.