Nàng nên lo lắng cho chủ tử mới đúng chứ?
“Ta phải về phòng nghiên cứu Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan, thông báo cho hạ nhân, không có lệnh của ta, không ai được phép quấy rầy”.
“Vâng”.
Trong phòng, Cố Thanh Hy nâng bút, nhanh chóng viết mấy phương thuốc đưa cho Thu Nhi: “Đi đến hiệu thuốc, bốc cho ta một ít thuốc theo phương thuốc này”.
Thu Nhi nhìn thoáng qua, nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư, đây là tên phương thuốc ư? Sao muội cảm thấy mình chưa từng nghe nói tới?”
“Chưa từng nghe nói tới cái gì?”
“Ví dụ như Tam Lăng, Tô Hợp Hương, Chương Não này, nô tì chưa từng nghe nói tới”.
“Ba loại thuốc này đều rất thường gặp mà, cũng không phải loại thuốc quý giá gì”.
“Có lẽ là nô tì kiến thức nông cạn, nô tì lập tức đến hiệu thuốc bốc thuốc”.
“Trước khi đi bốc thuốc bảo người đưa một lò luyện đan đến đây”.
“Tiểu thư, đừng nói là người muốn luyện đan nhé?”
“Không được à?”
Thu Nhi che miệng, nói với vẻ khó tin: “Tiểu thư, chỉ có luyện đan sư mới có thể luyện chế đan dược, người bình thường sao có thể luyện chế được, mỗi một vị thuốc, sai một li đi một dặm, hơn nữa đan dược cũng rất khó thành hình”.
“Ngươi chỉ cần làm theo những gì ta nói là được”.
“Vâng”.
Sau khi Thu Nhi rời đi, Cố Thanh Hy lại lật xem Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan.
Trong đó có nói luyện đan đâu có gì khó.
Hơn nữa đa số đây đều là kỹ thuật chế tạo đan dược mà nàng từng học trước đây.
Dù luyện đan và chế đan khác nhau một chữ, nhưng ý nghĩa cũng không chênh lệch quá nhiều.
Nàng thật sự không hiểu tại sao đan dược ở thế giới này lại hiếm có như thế.
Khoảng hơn một canh giờ sau, Thu Nhi trở về, nàng ta chu môi nói: “Tiểu thư, phương thuốc này của người lấy từ đâu vậy? Muội chạy khắp cả thành Đế Đô, ngoài một vài vị thuốc, những vị thuốc khác các chưởng quỹ ở hiệu thuốc đều nói chưa từng nghe thấy”.
“Chưa từng nghe thấy, sao có thể?”
Cố Thanh Hy đọc kỹ phương thuốc một lần nũa, phương thuốc nàng viết đâu có sai.
Phương thuốc bình thường như vậy, sao hiệu thuốc lại chưa từng nghe nói được?
Chẳng lẽ Dạ Mặc Uyên đắc tội ai, nên hiệu thuốc không dám bán thuốc cho nàng?
Khả năng này không lớn lắm, Dạ Mặc Uyên là chiến thần, một tay che trời, hô mưa gọi gió, sao người bình thường dám đắc tội hắn được.
Cố Thanh Hy gấp phương thuốc lại rồi đứng dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài: “Được rồi, ta sẽ tự đến hiệu thuốc một chuyến”.
“Vương phi nương nương, chủ tử có lệnh, khi ngài ấy chưa cho phép, người không được rời khỏi phủ Dạ Vương”, Thanh Phong chặn nàng lại.
Cố Thanh Hy cười giễu cợt: “Sao nào, ngươi đang muốn giam lỏng ta à?”
“Thuộc hạ không dám, gần đây bên ngoài hỗn loạn, chủ tử lo lắng Vương phi nương nương ra ngoài một mình sẽ gặp nguy hiểm”.
“Các ngươi đều là một lũ vô dụng sao?”
“Gì… Gì cơ…”
“Nếu các ngươi không phải một lũ vô dụng thì chẳng lẽ các ngươi không bảo vệ được ta? Phái thêm mấy người là được rồi”.
“Vương phi nương nương, người đừng làm khó thuộc hạ nữa, thuộc hạ chỉ tuân lệnh làm việc thôi”.
Nhìn thấy Cố Thanh Hy cố chấp muốn ra ngoài, Thanh Phong sợ hãi nói: “Vương phi, người muốn đi bốc thuốc đúng không? Hay là người đưa phương thuốc cho thuộc hạ, để thuộc hạ cho người đi bốc thuốc giúp người”.
“Được, càng nhanh càng tốt”.
“Vâng”.
Tốc độ của mấy người Thanh Phong rất nhanh, nhưng sau khi trở về, bọn họ cũng nói giống Thu Nhi.
“Vương phi nương nương, thuộc hạ tìm đến từng thái y trong Thái Y Viện rồi, thật sự chưa từng có ai nghe nói đến thuốc trong phương thuốc của người, cũng không thể bốc thuốc giúp người”.
Có lẽ sợ Cố Thanh Hy tức giận, Thanh Phong dừng lại một lát rồi vội nói: “Thuộc hạ đưa thái y của Thái Y Viện và đại phu nổi tiếng ở thành Đế Đô đến đây rồi, Vương phi có thể đích thân hỏi bọn họ”.
Cậu ta ngoắc tay, một đám đại phu đông nghìn nghịt nối đuôi nhau đi vào, bọn họ đồng loạt hành lễ với nàng: “Bái kiến Vương phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế”.
“Được rồi, ta hỏi các ngươi một lần nữa, các ngươi thật sự chưa từng nghe nói tới mấy vị thuốc như Tam Lăng, Tô Hợp Hương và Chương Não sao?”
“Bẩm Vương phi, chúng ta hành nghề chữa bệnh mấy chục năm, tổ tiên mấy đời đều là đại phu, thật sự chưa từng nghe qua những vị thuốc này, không biết Vương phi có nhớ nhầm không…”
Cố Thanh Hy nhíu mày.
Đây không phải ngày đầu tiên nàng học y, sao có thể nhớ nhầm những vị thuốc này được?
Hơn nữa trong Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan cũng có viết rõ những dược liệu này.
Chẳng lẽ là cách gọi khác nhau?
“Bạch Tiễn Bì, cả cây có mùi thơm nồng nàn. Rễ cây dùng làm thuốc, vỏ ngoài màu trắng vàng, thân thẳng đứng, cao từ năm mươi đến sáu mươi lăm centimet, các ngươi chắc chắn chưa từng nghe nói tới?”
“Vương phi nương nương, chúng ta thật sự chưa từng nghe nói tới, nếu có, sao chúng ta dám giấu diếm chứ”.
“Được rồi, các ngươi lui ra ngoài hết đi”.
Cố Thanh Hy thầm thấy chán nản.
Thì ra rất nhiều loại thuốc nơi này không hề có, cũng có thể là người nơi này không hề biết là có những loại thuốc kia.
Chẳng trách…
Chẳng trách thuật luyện đan lại phức tạp như thế.
Không bột đố gột nên hồ, nàng muốn luyện chế đan dược, nhưng không có những vị thuốc này thì phải làm sao?
Thu Nhi thấp thỏm nói: “Tiểu thư, hay là nô tì đi lại với người trong Vương phủ để giải sầu nhé”.
Cố Thanh Hy liếc nàng ta.
Nàng ta tưởng nàng ăn no rửng mỡ à, lấy đâu ra thời gian rảnh để đi giải sầu.
“Gọi mấy đại phu giỏi y thuật trở lại đây”.
Ha…
Nếu thế giới này không có những vị thuốc kia, vậy nàng sẽ tìm một vài vị thuốc tương tự chúng để thay thế, xem thử đan dược có thể thành hình không, có hiệu quả không.
Suốt một đêm, Cố Thanh Hy bận rộn kiểm tra thuốc cùng đại phu, mãi đến khi trời sắp sáng, nàng mới thoả mãn nhìn những vị thuốc thay thế kia, chuẩn bị bắt đầu luyện đan.
Thanh Phong mệt mỏi day huyệt Thái Dương.
Cậu ta thà rằng đi theo bên cạnh chủ tử, chém giết với những người muốn cướp bản đồ Thanh Châu, còn hơn phục vụ Vương phi nương nương.