“Ta có bảo ngươi mua số dược liệu đó sao? Đi, mua thêm một số dược liệu theo đơn này qua đây, nếu không có thì dùng dược liệu phụ tương tự khác được ghi chú ở bên dưới”.
“Vương phi, dược liệu trong đơn này đắt hơn nhiều so với cái lúc nãy, người…”
“Đây là mười vạn lượng”.
Thanh Phong nắm chặt lấy mười vạn lượng bạc, nhìn cánh cửa Cố Thanh Hy đã đóng kín, cậu ta rất muốn nói một câu.
Nàng muốn đan dược gì thì cứ nói thẳng là được rồi, không cần phải tốn số bạc này để mua dược liệu. Dù là đan dược gì cũng chỉ cần mấy vạn lượng bạc là có thể mua được.
Còn luyện đan, không thể nào không thầy mà nên.
Vương phi luyện thêm nữa, cậu ta sợ Vương phủ sẽ bị nàng đốt cháy.
Mặc dù một bụng phản đối, nhưng Thanh Phong vẫn theo lệnh đi mua đan dược.
Bảy ngày, tròn bảy ngày, Cố Thanh Hy luôn luyện đan ở trong phòng, tiếng nổ trong phòng liên tiếp truyền ra. Thanh Phong không nhìn nổi nữa, lập tức dẫn nàng đến phòng luyện đan.
Trong lúc đó, Cố Thanh Hy ngoại trừ lấy tiền bảo cậu ta đi mua dược liệu và ăn qua loa một ít cơm nước ra, nàng không ra khỏi cửa, ai cũng không biết nàng ở trong đó say mê làm gì.
Dạ Mặc Uyên tròn bảy ngày không về, chỉ truyền lệnh sai người chăm sóc nàng thật tốt.
Bảy ngày sau, cuối cùng Cố Thanh Hy cũng mở cửa phòng luyện đan ra.
Bộ quần áo màu vàng nhạt của nàng không biết là bị nổ hay là bị lửa lò hun nóng mà biến thành màu nâu.
Đầu tóc nàng rối bời, không ít sợi tóc dựng đứng lên, nhưng tinh thần nàng lại tốt một cách kỳ lạ.
Nói cách khác, khí chất toàn thân nàng đã có sự thay đổi về chất.
Nàng của bây giờ mỗi một hành động đều hút hồn người khác, chỉ đứng nơi đó đã có một sự tôn quý kiêu ngạo bễ nghễ thiên hạ.
Nàng tài hoa vô song, khí chất bất phàm, lúc nhìn ngắm tự có sự tao nhã quẩn quanh.
Thanh Phong sững sờ.
Rõ ràng là Vương phi của trước kia, nhưng sao cậu ta lại có cảm giác chỗ nào đó không đúng.
Thu Nhi khẩn trương tiến lên đón, mũi cay cay, giọng nức nở: “Tiểu thư, cuối cùng người cũng ra ngoài rồi, nô tỳ sắp lo chết được. Tiểu thư, sau này người có muốn luyện đan cũng phải để nô tỳ ở bên có được không?”
“Nha đầu ngốc, không phải ta bảo ngươi không được tự xưng nô tỳ nữa rồi sao?”
“Vâng, Thu Nhi sốt ruột là lại quên mất”.
“Yên tâm, sau này ta có luyện đan cũng sẽ không luyện lâu như vậy”.
Huống hồ, tiền trong nhẫn không gian của nàng đã hết, cũng không còn tiền để mua dược liệu, phải nghĩ cách kiếm chút bạc.
“Dạ Mặc Uyên đâu, sao không thấy đến thăm ta?”
“Bẩm Vương phi, chủ tử đến sơn trang Thu Phong ở tạm vài ngày, mấy ngày nữa mới quay về”.
Sơn trang Thu Phong?
Chạy đến đó làm gì?
“Ngài ấy bị thương rồi à?”, Cố Thanh Hy cẩn trọng hỏi.
“Không có, có thể là lâu rồi chủ tử không đến sơn trang Thu Phong nên muốn ở đó vài ngày, thuộc hạ cũng không rõ lắm, trách nhiệm của thuộc hạ là bảo vệ Vương phi nương nương”.
Cố Thanh Hy nửa tin nửa ngờ, luôn cảm thấy chân tướng sự việc không chỉ như vậy.
Đại hội tầm bảo do học viện Hoàng gia tổ chức cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác, đến tận hôm nay mới cử hành.
Nàng ngửa đầu xem sắc trời.
Bảy ngày trước, nàng hứa với Tiểu Lộ của đấu giá Phong Tương rằng hôm nay sẽ đến chỗ hẹn đúng giờ, nhưng nếu đến phòng đấu giá Phong Tương thì không thể tham gia đại hội tầm bảo.
Lúc nàng đang bối rối nên tham gia đấu giá Phong Tương hay là đại hội tầm bảo, thuộc hạ bỗng nhiên đến báo.
“Vương phi nương nương, đấu giá Phong Tương gửi tin đến, buổi đấu giá hôm nay bị hủy, hoãn lại mười ngày sau mới cử hành. Đấu giá Phong Tương mời người mười ngày sau hãy đến”.
Trùng hợp vậy?
Chẳng lẽ phòng đấu giá Phong Tương biết hôm nay nàng muốn đi tham gia đại hội tầm bảo?
“Biết rồi, ngươi nói với đấu giá Phong Tương mười ngày sau ta sẽ đến đúng giờ”.
Cố Thanh Hy nhoẻn miệng cười, bảo Thu Nhi tắm rửa trang điểm giúp nàng, sau đó nàng cười chế giễu Thanh Phong: “Lúc trước chủ tử nhà ngươi đã đồng ý cho ta tham gia đại hội tầm bảo, ngươi không định ngăn cản ta đấy chứ?”
Thanh Phong nhíu mày: “Chủ tử đã nói để người tham gia đại hội tầm bảo, nhưng chủ tử cũng nói ngài ấy sẽ đi cùng người đến tham gia”.
“Nếu đã nói để ta tham gia đại hội tầm bảo, bây giờ ta sẽ đến học viện Hoàng gia báo danh, còn chủ tử nhà ngươi có đến học viện Hoàng gia, hoặc đến đại hội tầm bảo với ta hay không là chuyện của ngài ấy”.
“Chuyện này…”
Thanh Phong vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng được việc này, Cố Thanh Hy đã ra khỏi Vương phủ, đến học viện Hoàng gia.
Cậu ta vội nói: “Mau phái người bẩm báo với chủ tử, Vương phi muốn tham gia đại hội tầm bảo”.
“Vâng”.
Xa cách lâu ngày, Cố Thanh Hy quay về học viện Hoàng gia lần nữa, cảnh vẫn là cảnh ấy, nhưng người dường như đã trải qua nửa thế kỷ.
Bởi vì nàng đã là Dạ Vương phi, cho nên học trò của học viện có phần kính nể nàng, không dám chửi rủa, sỉ nhục nàng như trước kia nữa.
Liễu Nguyệt, Vu Huy nhìn thấy nàng thì lập tức vây lại, ríu rít nói: “Lão đại, cuối cùng cô cũng về rồi, làm bọn ta nhớ chết được. Nghe nói chiến thần giam lỏng cô trong phủ Dạ Vương, có thật không?”
“Ngươi thấy ta giống người có thể tùy tiện ức hiếp sao?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
4. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
=====================================
Liễu Nguyệt, Vu Huy lắc đầu như trống bỏi.
Xưa nay chỉ có lão đại ức hiếp người khác, không có chuyện người khác ức hiếp lão đại.
Nhưng dù sao chiến thần cũng không phải người bình thường, bọn họ vẫn lo lắng lão đại sẽ chịu thiệt.
“Tiêu Vũ Hiên đâu? Vẫn đang bị cha hắn ta giam lỏng à?”
“Không phải, hôm nay mới vừa thả ra, Tiêu lão tướng quân cho đại ca tham gia đại hội tầm bảo, nhất thiết phải tìm được một món bảo vật làm vật định tình tặng Cố Sơ Vân”, Liễu Nguyệt chỉ Tiêu Vũ Hiên đầy tiu nghỉu ở phía trước không xa.