Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Một thời gian không gặp, hắn ta tiều tụy đi nhiều, cũng gầy hơn nhiều. Gương mặt mất đi ánh sáng, tinh thần có chút uể oải, có thể nhìn ra được thời gian này hắn ta sống không tốt lắm.

Cố Thanh Hy tiến tới, khoác vai hắn ta, cười hì hì nói: “Tiểu Hiên Hiên, đã lâu không gặp, thấy ngươi chán nản như vậy, là quên mất ta rồi sao?”

“Nha đầu xấu xí, hắn không gây khó dễ cho ngươi chứ?”

Vừa nhìn thấy Cố Thanh Hy, Tiêu Vũ Hiên đã lên tinh thần hơn, trong mắt cũng có thêm chút thần thái.

Hắn ta cứ tưởng nha đầu xấu xí đã gả làm vợ người ta, chiến thần chắc chắn sẽ không để nàng đến tham gia đại hội tầm bảo, không ngờ nha đầu xấu xí lại đến đây.

“Ngươi nghĩ sao?”

Tiêu Vũ Hiên thở ra luồng khí đục.

Lúc đó, chiến thần nổi giận ghê gớm như vậy, hắn ta cứ tưởng nha đầu xấu xí chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

Mấy ngày nay, hắn ta nghĩ hết mọi cách muốn chạy trốn khỏi phủ Tướng Quân đến phủ Dạ Vương thăm nha đầu xấu xí, nhưng hắn ta bị nhốt nghiêm ngặt ở trong phòng, dù hắn ta nghĩ đủ mọi cách vẫn không thoát ra được.

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt”.

Hắn ta nói rồi, cúi nhìn bụng nàng.

Bao nhiêu ngày trôi qua vậy rồi, sao bụng nàng vẫn bằng phẳng như vậy? Lẽ nào không được bồi bổ đủ chất?

Nhưng nhìn sắc mặt nàng có vẻ như tốt hơn trước kia nhiều, ngay cả khí chất cũng thay đổi về chất, không có vẻ gì là sống không được như ý.

“Đến ngày thành thân còn bao lâu nữa?”

“Đại hội tầm bảo kết thúc là cử hành rồi, nhưng cô yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cưới nàng ta”.

Cố Thanh Hy cười nhạt nói: “Đương nhiên ngươi không thể cưới tỷ ấy”.

Loại người tâm cơ thâm sâu, phẩm hạnh bất chính như Cố Sơ Vân cưới về làm gì.

“Nha đầu xấu xí, cô quả nhiên không hi vọng ta cưới nàng ta đúng không?”

Ặc…

Tiêu Vũ Hiên kích động như vậy làm gì?

Là hảo hữu của nhau, nàng đương nhiên không hi vọng Tiêu Vũ Hiên cưới một người không có phẩm đức.

Nàng cười lên, ấm áp như ánh nắng, thoáng chốc có thể làm tan chảy mọi thứ: “Ngươi yên tâm, đợi đại hội tầm bảo kết thúc, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi mối hôn sự này”.

Tiêu Vũ Hiên cảm động nói: “Được”.

Thanh Phong luôn đi theo bên cạnh Cố Thanh Hy, thấy vậy không khỏi ho khan vài tiếng, nhắc nhở nàng bây giờ nàng đã là phụ nữ có chồng, không được quá mức thân thiết với đàn ông lạ.

Cố Thanh Hy liếc cậu ta một cái: “Cảm mạo thì đi chữa bệnh, đừng lây cho người khác”.

Đám Liễu Nguyệt che miệng cười, Thanh Phong đỏ mặt, trên mặt có chút không kìm chế được.

Cố Sơ Vân đến, nàng ta mặc một bộ áo trắng, nhanh nhẹn tựa chim hồng, khí chất xuất trần.

Ngũ quan tinh xảo hiện lên nụ cười ôn hòa dịu dàng, chỉ là nụ cười đó không tới được đáy mắt, khiến người khác nhìn vào thế nào cũng không thoải mái.

Ở sau lưng Cố Sơ Vân còn có hai người con cháu thế gia mặt mày tuấn tú đi theo, lần lượt là Mộ Dung Thần và Đông Phương Triết.

Những nơi bọn họ đi qua, mọi người trong học viện đều kinh ngạc bàn tán.

“Trời ạ, đó không phải cao thủ cấp một Mộ Dung Thần và Đông Phương Triết sao? Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn tham gia đại hội tầm bảo?”

“Nếu bọn họ tham gia đại hội tầm bảo, vậy thì bảo bối tốt không phải đều bị bọn họ tranh mất sao? Chúng ta còn có thể tìm được gì”.

“Bọn họ lại không phải học trò của học viện Hoàng gia khóa này, sao các phu tử có thể để bọn họ đến đây, có lẽ chỉ là trùng hợp về học viện Hoàng gia mà thôi”.

“Không phải chứ, hôm qua học viện vừa công bố tin tức, chỉ cần là học trò của học viện Hoàng gia, bất kể là đợt nào cũng có thể tham gia đại hội tầm bảo lần này. Nhiều tài tử, tài nữ khóa trước cũng đến tham gia đấy”.

“Không phải trước kia chỉ để học trò khóa này tham gia thôi sao? Sao lần này đột nhiên lại thay đổi quy tắc?”

“Chuyện này ta cũng không rõ, ta chỉ biết ta muốn lên núi Tầm Long tìm được thứ gì e rằng khó đây. Ta còn biết Mộ Dung Thần và Đông Phương Triết hình như là có ý với Cố Sơ Vân”.

“Có ý thì đã làm sao, hôn sự của Cố Sơ Vân và Tiêu Vũ Hiên đã định từ lâu rồi, nghe nói sau khi đại hội tầm bảo kết thúc, bọn họ sẽ cử hành hôn lễ ngay, ai cũng không thể thay đổi”.

Cố Thanh Hy cảm thấy.

Lúc Mộ Dung Thần và Đông Phương Triết nhìn nàng, trong mắt lóe qua sát ý.

Là sát ý, nàng cảm nhận được rất rõ ràng.

Không những lúc nhìn nàng có sát ý, mà lúc nhìn Tiêu Vũ Hiên cũng có sát ý.

Khà khà…

Tầm bảo sao?

Muốn giết nàng và Tiêu Vũ Hiên ở đại hội tầm bảo mới là mục đích của bọn họ.

Cố Sơ Vân bước đi uyển chuyển, hơi khom mình hành đại lễ đúng chuẩn, giọng nói to rõ dễ nghe: “Sơ Vân bái kiến Dạ Vương phi, bái kiến Tiêu công tử”.

Tiêu Vũ Hiên quay đầu đi chỗ khác, hừ lạnh một tiếng, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho Cố Sơ Vân.

Hành động này chứng thực Tiêu Vũ Hiên ghét Cố Sơ Vân, hoàn toàn không muốn kết mối duyên này.

Đông Phương Triết tính tình khá nóng nảy, lập tức nổi giận: “Cố nhị tiểu thư cởi mở tự nhiên, cung kính hành lễ với các ngươi như vậy, các ngươi lại vênh váo hống hách, cố ý ra vẻ. Các ngươi cho rằng thân phận của mình cao quý thì có thể coi thường mọi thứ sao?”

Đông Phương Triết không nói ngươi, mà là các ngươi, kèm cả Cố Thanh Hy vào.

Tiêu Vũ Hiên sắp sửa nổi giận, Cố Thanh Hy ngăn hắn ta lại, bước lên trước một bước, hai tay khoanh trước ngực, miệng ngậm cỏ đuôi chó, thái độ vừa ngang vừa ngông cuồng.

“Bạn học, nếu ngươi có thân phận như bọn ta thì ngươi cũng có thể vênh váo, mắt chó coi thường người”.

Mọi người đều hít ngược hơi khí lạnh.

Đông Phương Triết là cao thủ cấp một, tuy gia thế không bằng chiến thần, nhưng ở đế đô cũng là đại nhân vật có mặt mũi, có quyền có thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui