Đương nhiên mấy người nhóm Cố Thanh Hy cũng bị hút vào, nếu không nhờ nàng mở ra võ mạch, thì e rằng lúc này đã ngã đến mức gào khóc rồi.
Tiêu Vũ Hiên có chút võ công, miễn cưỡng đứng vững.
Còn Liễu Nguyệt và Vu Huy thì cứ thế ngã nhào, may mà có Cố Thanh Hy đỡ bọn họ.
“Đa tạ lão đại, lão đại, cô giỏi võ công như thế từ bao giờ vậy”.
“Có lẽ là mấy ngày nay”.
“Mấy ngày nay? Chẳng lẽ… cô mở ra võ mạch rồi?”
“Gần như là thế”.
“Trời ạ, trong khoảng thời gian ngắn như thế, sao cô có thể mở ra võ mạch được?”
Cố Thanh Hy cẩn thận quan sát hoàn cảnh nơi này.
Đây là một ngọn núi hoang, xung quanh cây cối um tùm, núi non trùng điệp, nhìn một vòng, ngọn núi này nối liền ngọn núi kia, cũng không biết có bao nhiêu ngọn núi.
Liễu Nguyệt hô lên: “Nhiều núi như thế, đâu mới là núi Tầm Long?”
Phóng tầm mắt nhìn quanh, học sinh của học viện Hoàng gia rải rác trên các ngọn núi khác nhau.
Cách chỗ bọn họ không xa đột nhiên vang lên một tiếng hét to: “Trời ạ, Lý Hằng tìm thấy Vô Nhai Tiên Diệp, sao lại may mắn thế, vừa tiến vào núi Tầm Long đã tìm thấy bảo bối như vậy, thật sự khiến người ta thấy ghen tị”.
“Đúng thế, Vô Nhai Tiên Diệp là thánh dược luyện đan, nghe nói chỉ cần có nó sẽ có thể dễ dàng luyện chế ra đan Cực Thiên, biết bao nhiêu người muốn có mà không được, hắn ta lãi to rồi”.
“Mau mau mau, chúng ta cũng mau đi tìm đi, xem thử có còn bảo bối gì không”.
Vu Huy hâm mộ nói: “Lý Hằng may mắn thế, vừa đến đã tìm thấy bảo bối tốt như thế rồi”.
Liễu Nguyệt Vu Huy muốn đi đến nơi Lý Hằng vừa tìm thấy bảo bối tìm kỹ lại, xem có thể nhặt được thứ gì bỏ sót không, nhưng Cố Thanh Hy mỗi tay giữ một người, kéo bọn họ giấu vào một nơi dưới sườn núi.
Vừa trốn xong, một chưởng lực ầm ầm đánh tới từ phía xa, đánh trúng vào lưng Lý Hằng còn đang vô cùng đắc ý.
“Phụt…”
Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, nhìn Đông Phương Triết vừa ra tay với vẻ khó tin.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Đông Phương Triết và Mộ Dung Thần đứng sóng vai nhau, hai người đều nhìn Lý Hằng như đang nhìn một người chết.
“Người thường vô tội, mang ngọc mắc tội, ngươi nói xem chúng ta muốn làm gì”.
Hàm ý trong câu nói này vô cùng rõ ràng, hai người họ muốn giết người cướp của.
Lý Hằng đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này ngoài ba người họ thì không còn ai nữa, mấy học sinh khi nãy còn ở cùng hắn ta đều đã nôn nóng chạy đi tìm bảo vật rồi.
Hắn ta thầm thấy tuyệt vọng: “Phu tử từng nói, không được giết người đoạt bảo”.
“Đúng là phu tử có nói, nhưng phu tử cách xa nghìn dặm, có bản lĩnh thì ngươi bảo phu tử đến cứu mình đi”.
Đông Phương Triết cười nham hiểm, không cho Lý Hằng có cơ hội kêu cứu, lập tức vung một chưởng đánh vỡ đầu hắn ta, sau đó ghét bỏ lấy khăn tay ra, lau đi vết máu trên tay, sau đó mới cầm lấy Vô Nhai Tiên Diệp.
“Tiếc là chỉ có một cây Vô Nhai Tiên Diệp, chiến lợi phẩm lần này thuộc về ta, cái tiếp theo sẽ cho ngươi”.
Mộ Dung Thần cười xấu xa: “Được thôi, nhưng chúng ta phải đoạt bảo, cũng phải giết Cố Thanh Hy”.
“Đương nhiên, ta muốn giết chết nữ nhân kia từ lâu rồi, nếu nàng ta không phải Dạ Vương phi, sao ta có thể để nàng ta sống đến bây giờ được”.
“Cho dù thế nào, giết nàng ta cũng không thể để lại chứng cứ, tránh dẫn lửa thiêu thân”.
Đông Phương Triết và Mộ Dung Thần vừa cười vừa nói rời đi.
Liễu Nguyệt Vu Huy che miệng, tim đập thình thịch.
Tiêu Vũ Hiên sa sầm mặt, nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người họ.
“Lão đại, bọn họ muốn giết cô”.
“Biết rồi”, chuyện trong dự đoán, có gì phải ngạc nhiên.
“Lão đại, bọn họ giết Lý Hằng rồi, dù gì Lý Hằng cũng là con trai của đại thần nhất phẩm, sao bọn họ dám không chút kiêng dè gì như thế nhỉ”.
“Không phải phu tử có nói sao, nơi này có rất nhiều hung cầm mãnh thú, ai biết được sao Lý Hằng lại chết, nhìn đi, kền kền đến rồi, thi thể của Lý Hằng sẽ bị ăn sạch”.
Trên bầu trời có mấy con kền kền lượn quanh, mỏ chim nhọn hoắc liên tục mổ lên thi thể của Lý Hằng, mùi máu tanh tản ra, thu hút nhiều thú dữ hơn, những con thú dữ tựa như hổ đói cắn xé thi thể của hắn ta, trong đó cũng có không ít thú dữ mà bọn họ chưa từng gặp.
Cố Thanh Hy nhỏ giọng nói: “Mau đi thôi”.
“Nha đầu xấu xí, ta thấy nơi này nguy hiểm quá, Mộ Dung Thần và Đông Phương Triết muốn giết cô, không bằng cô kéo dây chuông, rời khỏi nơi này trước đi”.
“Không”.
Nói đùa à.
Khó khăn lắm mới có cơ hội tham gia đại hội tầm bảo, sao nàng có thể rời đi được.
Ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu.
Chuông Phá hồn trong lòng nàng đột nhiên có hiện tượng lạ, loé lên ánh sáng khác thường.
Trong mắt Cố Thanh Hy có ánh sáng loé lên, nàng chăm chú nhìn chuông Phá hồn.
Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy chuông Phá hồn như cảm nhận được điều gì, chỉ dẫn nàng đi về phía trước.
Phía trước có không ít học sinh của học viện Hoàng gia tập trung lại với nhau, thỉnh thoảng vang lên tiếng hoan hô vì tìm thấy bảo bối.
Vu Huy hô lên: “Lão đại, không bằng chúng ta cũng qua đó đi, xem thử có thể tìm được gì không”.
“Vội làm gì, nơi này khá kín đáo, bên trách còn có một cái hang núi, chúng ta đi tới hang núi đó trước”.
“Hả… Đi tới hang núi làm gì”.
Tiêu Vũ Hiên búng lên trán bọn họ một cái: “Nha đầu xấu xí bảo các ngươi đi thì các ngươi cứ đi, hỏi nhiều thế làm gì”.
Bốn người, ba nam một nữ lén lút đi tới hang núi, hang núi không lớn, chỉ đủ cho bốn người họ, xung quanh nơi này đều là tường đất, Liễu Nguyệt Vu Huy tìm một hồi vẫn không tìm thấy bảo bối gì, tâm trạng không khỏi nôn nóng.
Cố Thanh Hy lấy ra mười mấy bình đan dược, để xuống trước mặt bọn họ: “Tự phân chia đi, bất cứ lúc nào cũng phải nâng cao thực lực của mình, chỉ khi đủ mạnh mới sẽ không bị người khác bắt nạt”.