Nơi chuông Phá hồn dẫn đến là hang động phía sau mãng xà hai đầu.
Bởi vì lần trước bị một đám rắn độc rết độc vây công, suýt chút nữa mất mạng, trong nhẫn không gian của Cố Thanh Hy đã bỏ thêm hùng hoàng vào, đề phòng vạn nhất.
Nàng mở nhẫn không gian, lấy hùng hoàng ra bôi vào người mình và Tiêu Vũ Hiên.
“Nhân lúc nó còn đang ngủ say, ta lén qua đó lấy Tuyết Tinh về, nếu nó không phát hiện ra, chúng ta lại đi vòng qua hang động. Nếu nó phát hiện ra, ngươi nhân cơ hội vào hang động tìm xem bên trong đó có bảo bối gì”.
“Vậy cô thì sao?”.
“Yên tâm, ta tự có cách đối phó”.
“Không được, cô chỉ vừa mới mở võ mạch, mãng xà hai đầu này là ma thú cấp hai, cô không đối phó nổi đâu”.
Cố Thanh Hy khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười nhìn hắn ta, ánh mắt như đang chế giễu nàng có yếu đuối vậy sao?
Tiêu Vũ Hiên nghẹn họng, cướp lời: “Ta đi trộm Tuyết Tinh, cô chuồn vào đó, cứ quyết định như vậy”.
“Được”.
Được? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
4. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
=====================================
Dứt khoát vậy sao?
Chẳng lẽ không sợ hắn ta gặp chuyện?
Lại nhìn sự tự tin ngập tràn trong mắt Cố Thanh Hy.
Tiêu Vũ Hiên ôm bụng tức cũng chỉ có thể rón rén đi tới phía trước, cố gắng hết sức không làm kinh động đến mãng xà hai đầu.
Năm bước, bốn bước, ba bước… chỉ còn hai bước nữa là có thể lấy được Tuyết Tinh. Tiêu Vũ Hiên vui mừng ra mặt, đang định lấy Tuyết Tinh thì một cái bóng màu xanh lam lướt qua. Đó lại là Mộ Dung Thần bị thương nặng không biết đã theo đuôi từ lúc nào, giành trước một bước cướp đi Tuyết Tinh.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Hy bỗng huýt sáo vang to.
“Tuýt…”
Cũng không biết vì Tuyết Tinh nghìn năm bị cướp hay là vì Cố Thanh Hy thổi sáo, con mãng xà đang cuộn người lập tức tỉnh dậy, há vòm miệng đỏ lòm, thè lưỡi rắn, nhắm về phía Mộ Dung Thần.
Mộ Dung Thần cả kinh, điểm mũi chân, co cẳng nhảy lên, thoát được một kiếp.
Mãng xà hai đầu một chiêu không trúng, tốc độ tăng vọt, liên tục đuổi theo Mộ Dung Thần, một người một mãng xà chính thức chiến đấu.
Mộ Dung Thần chỉ là cao thủ cấp một, lại bị thương nặng. Mãng xà là ma thú cấp hai, lại bị kích động, tính mãng xà trỗi dậy, Mộ Dung Thần bị nghiền ra bã.
“Phụt…”
Mặc dù Mộ Dung Thần không bị cắn trúng, nhưng bị đuôi rắn quật trúng, cơ thể đập mạnh xuống tảng đá, sức mạnh lớn đến mứt suýt chút nữa đập vỡ tảng đá.
Không đợi Mộ Dung Thần phản ứng lại, mãng xà đã cướp đi Tuyết Tinh nghìn năm trong tay hắn ta, thân mãng khổng lồ quấn lấy Mộ Dung Thần, siết chặt, mặc cho hắn ta giãy giụa thế nào cũng vô dụng.
Cố Thanh Hy kéo Tiêu Vũ Hiên đang sững người chạy vào hang động: “Ngây ra đó làm gì, đợi làm bữa trưa của mãng xà sao?”
Hang động rất sâu, Cố Thanh Hy không dừng bước, gần như dốc hết sức chạy vào sâu trong hang động.
“Nha đầu xấu xí, Tuyết Tinh nghìn năm vẫn chưa lấy được”.
Cố Thanh Hy vừa chạy vừa xòe ra mấy viên Tuyết Tinh nghìn năm trong lòng bàn tay, chớp mắt cười nói: “Chỗ vừa nãy mãng xà nằm còn vài viên, ta nhân lúc nó đi tấn công Mộ Dung Thần, thuận thế lấy được Tuyết Tinh nghìn năm, tổng cộng ba viên, viên nào cũng to hơn viên lúc nãy”.
“Vậy Mộ Dung Thần không phải trở thành kẻ chết thay hay sao?”. Má ơi, nếu Mộ Dung Thần không xuất hiện, vậy kẻ chết thay không phải là hắn ta đấy chứ?
“Mãng xà hai đầu mất ba viên Tuyết Tinh chắc chắn sẽ nổi giận truy sát chúng ta”.
Cố Thanh Hy vừa nói xong, bên ngoài hang động đã vang lên tiếng tấn công ầm ầm, kèm theo tiếng thè lưỡi xì xì của mãng xà.
Hai người đều hiểu rõ.
Đó là mãng xà hai đầu đuổi tới, nó đang phẫn nộ, cho nên vách đá của hang động bị nó tông ầm ầm.
“Không được, tốc độ nó nhanh quá, chúng ta không chạy đua nổi với nó”.
“Ngươi đi trước”, Cố Thanh Hy đẩy Tiêu Vũ Hiên, sau đó trở tay phải, một vốc kim độc như mưa bão bắn về phía mãng xà.
Da rắn của mãng xà lại cứng như đá, mấy chục cây kim độc bắn vào cơ thể nó giống như bắn vào kim loại, chỉ phát ra tiếng leng keng, đồng loạt rơi xuống đất, không có kim nào đâm trúng nó.
“Xì…”
Mãng xà không sợ hùng hoàng, thè lưỡi phun ra một ngọn lửa cháy hừng hực.
Nhiệt độ lửa cực kỳ cao, cách xa cũng bị nó đốt toàn thân nóng cháy.
Cố Thanh Hy suýt chút nữa bùng nổ: “Mẹ kiếp, đây là hỏa long hay hỏa xà, sao lại biết phun lửa?”
“Nha đầu xấu xí, lửa của nó có độc, bị dính phải có thể sẽ trúng độc bị ăn mòn đến chết”.
Tiêu Vũ Hiên mở quạt ra, ấn vào cơ quan, quạt huyền cốt phong nhã bỗng nhiên hóa thành vũ khí sắc bén, mang theo nội lực cuồn cuộn của Tiêu Vũ Hiên bắn về phần đầu của mãng xà.
Mãng xà lại phun lửa, quạt huyền cốt bị chấn bay ngược ra sau, nếu không phải Tiêu Vũ Hiên nhanh tay lẹ mắt, kịp thời tránh đi, e rằng đã bị quạt của mình phản sát.
Mấy lần tấn công hoàn toàn chọc giận mãng xà, cơ thể mãng xà dựng thẳng trên không, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao xuống, muốn nuốt chửng hai người họ.
Cố Thanh Hy lấy quả cầu sắt từ trong nhẫn không gian ra, trở tay quăng đi, ném vào miệng xà.
Quả cầu sắt gắn đầy kim độc, mãng xà không ngốc, sao có thể nuốt nó xuống. Nó hất miệng phun ra ngoài, nhưng quả cầu sắc gắn đầy kim độc, mãng xà vẫn bị kim độc đâm thủng da.
“Xì xì xì…”
Độc tố trên kim độc cực kỳ mãnh liệt, mới trầy da, độc tố đã lập tức lan ra toàn thân.
Mãng xà phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể khó chịu vặn vẹo mấy cái, sau đó giống như con sói đói mất đi bạn tình, hung mãnh nhào về phía Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy lần lượt lấy ám khí ra, nhưng đều không có hiệu quả gì đối với mãng xà hai đầu.