Trong lòng Cố Thanh Hy cũng không xác định lắm, lúc sờ con mãng xà chín đầu, tay nàng hơi run rẩy, Tiêu Vũ Hiên sợ hãi kéo tay nàng lại: “Cô ngốc à, lỡ như tay cô bị cắn đứt thì phải làm sao”.
“Xì…”
Mãng xà chín đầu đang ngoan ngoãn hưởng thụ, nghe thấy Tiêu Vũ Hiên nói vậy lập tức nổi giận, xì xì xì cảnh cáo hắn ta.
Kích thước của nó quả thật quá lớn, dù nó không có ác ý, chỉ là cố ý đe dọa cũng dọa cho Tiêu Vũ Hiên tái mặt.
Cố Thanh Hy nói: “Yên tâm đi, nó sẽ không làm ta bị thương đâu”.
Cố Thanh Hy rút tay mình về, sờ một trong những chiếc đầu của nó. Điều khiến nàng yên tâm là mãng xà chín đầu quả nhiên không có ác ý, ngược lại nhắm mắt, thân thiết liếm nàng, hưởng thụ để nàng vuốt ve.
Đây rõ ràng là rất ỷ lại, tin tưởng, xem Cố Thanh Hy là chủ nhân của mình, hoặc là xem như mẫu thân của mình.
Cố Thanh Hy thở phào, sự phòng bị trong lòng lập tức buông lỏng. Nàng sờ hết đầu này sang đầu khác, cười nói: “Xem đầu thứ chín của ngươi lại mọc cục u kìa, có phải lại nghịch ngợm đi trêu đùa Tiểu Hoa Báo không?”
Nói xong, Cố Thanh Hy cũng sững người.
Tiểu Hoa Báo?
Là ai?
Nhưng mãng xà chín đầu lại lắc lư thân mình như làm nũng, chín chiếc đầu lắc lư như trống bỏi.
Mãng xà chín đầu không có ác ý, trái tim thắt chặt của Tiêu Vũ Hiên lập tức thả lỏng. Hắn ta nhíu mày, ánh mắt nhìn Cố Thanh Hy quan sát và dò xét.
Chuông Phá hồn càng lúc càng nhấp nháy mạnh mẽ hơn, Cố Thanh Hy ngửa đầu nói: “Tiểu Cửu Nhi, ở đây có bảo bối gì? Mau dẫn ta đi tìm”.
“Xì xì xì…”
Mãng xà chín đầu uốn lượn, cuốn lấy Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên, đưa bọn họ nhanh chóng tiến về phía trước.
Động tác của nó quá nhanh, Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra đã ngồi lên lưng mãng xà chín đầu.
Gió thổi vù vù bên tai, khiến bọn họ không mở nổi mắt. Cố Thanh Hy dám bảo đảm, vận tốc lúc này chắc chắn đạt đến một trăm mấy, hai trăm.
“Xì…”
Mãng xà chín đầu chạy gần nửa canh giờ, dừng lại ở một ngọn núi tuyết.
Bên ngoài trời trong nắng ấm, cây cỏ tươi tốt, trăm hoa đua nở. Ở đây lại là gió lạnh rét buốt, hoa tuyết tung bay, khắp nơi một mảng trắng xóa, khiến người ta lạnh run.
Cố Thanh Hy cảm thấy mình như xuyên từ mùa xuân đến mùa đông.
“Xì xì xì…”
Mãng xà chín đầu đặt bọn họ xuống, chín đầu khổng lồ giống như cái xẻng không ngừng xúc tuyết, ra sức làm việc, giống như một con tê tê.
Hoa tuyết bị nó làm bay lên không ngừng, cơ thể vừa to vừa béo của nó chỉ muốn chui cả vào trong.
Tiêu Vũ Hiên dở khóc dở cười: “Lần đầu tiên ta thấy xà cũng thích chơi tuyết”.
“Tiểu Cửu Nhi tính tình hoạt bát”.
“Tiểu Cửu Nhi?”
“Ừ, chín đầu, không phải Tiểu Cửu Nhi sao?”
Cơ thể hơn trăm mét, nó chui vào ít nhất cũng hơn bảy mươi mét, Cố Thanh Hy hoài nghi liệu có phải nó rơi xuống hố tuyết không bò lên được không.
Chỉ nghe ầm một tiếng, hoa tuyết nổ tung từng lớp, Tiểu Cửu Nhi uốn lượn chiếc đuôi từ từ lùi ra sau, độn thổ đi lên, trong chín cái miệng đều ngậm một viên tinh hạch phủ tuyết.
Tinh hạch đó tỏa ra ánh sáng bảy màu, ở khoảng cách xa cũng có thể cảm thấy thoải mái cả người, tinh khí dồi dào.
“Linh lực dồi dào thật, trời ạ, tinh hạch bảy màu này là tinh hạch của thú một sừng, hơn nữa ít nhất cũng hơn vạn năm. Nha đầu xấu xí, đây là bảo vật vô giá đấy”.
Tiểu Cửu Nhi lắc mình, đưa hết chín viên tinh hạch cho Cố Thanh Hy như tranh công, chớp đôi mắt to tròn long lanh, như đợi nàng khen thưởng.
Tiêu Vũ Hiên đưa tay, muốn xem tinh hạch một lúc, Tiểu Cửu Nhi lập tức xù lông, không vui trừng mắt nhìn hắn ta.
Tiêu Vũ Hiên lập tức lùi lại, hắn ta dám bảo đảm, nếu hắn ta lấy tinh hạch, con mãng xà chín đầu kia chắc chắn sẽ ăn thịt hắn ta.
“Ngươi cũng thiên vị quá, ta có chỗ nào không bằng nha đầu xấu xí?”
Tiểu Cửu Nhi như có linh tính, nhổng đuôi rắn lên, kiêu ngạo ngẩng đầu, dường như đang nói trên dưới trong ngoài hắn ta đều không bằng Cố Thanh Hy, làm Tiêu Vũ Hiên tức đến mức suýt chút nữa bùng nổ.
Cố Thanh Hy lấy chín tinh hạch bảy màu sang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm.
Đây là món đồ tốt, cầm chín tinh hạch trong tay, nàng cảm thấy mình lại sắp đột phá đến tầng ba.
Nếu nàng ăn tinh hạch vào thì chẳng phải có thể đột phá liên tục mấy tầng sao?
Tinh hạch dùng để luyện chế vũ khí cũng sẽ là vũ khí không gì không thể phá.
Cố Thanh Hy chưa nghĩ xong nên lấy tinh hạch đột phá hay là chế tạo vũ khí, dứt khoát ném nó vào nhẫn không gian.
“Không tồi, đợi ta có thời gian sẽ nấu một bàn thịt cho ngươi ăn”.
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi xoay cơ thể to lớn, không ngừng thè lưỡi, tỏ rõ tâm trạng rất vui.
Tiêu Vũ Hiên thiếu đòn nói một câu: “Nó đã béo như vậy rồi, còn ăn nữa thì không phải sẽ béo đến mức không đi đứng được sao?”
“Xì…”
Dịch từ lưỡi phun thẳng về phía Tiêu Vũ Hiên, chất dịch đó vừa dính vừa sệt, khiến Tiêu Vũ Hiên buồn nôn.
“Má ơi, cô có thể bảo mãng xà của cô chú trọng vệ sinh chút không, bẩn chết ta rồi”.
“Ai bảo ngươi nói nó béo, không ăn thịt ngươi đã là không tồi rồi. Tiểu Cửu Nhi, đào từ đây xuống dưới, ở đây có lẽ sẽ có bảo bối”.
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi ngoan ngoãn vâng lời, chín cái đầu không ngừng chui xuống dưới, ném hoa tuyết và bùn đất lên đầy trời.
Mười mét, hai mươi mét, năm mươi mét, một trăm mét, một trăm hai mươi mét.
Trong tuyết vẫn không có gì, nhưng chuông Phá hồn vẫn lóe lên dị động, mà dị động càng lúc càng mạnh.
Tiêu Vũ Hiên nói: “Nha đầu xấu xí, thôi bỏ đi, đã hơn trăm mét rồi, ai lại chôn một vật sâu như vậy, chúng ta đi chỗ khác tìm”.
“Không, nơi mà chuông Phá hồn dẫn đến ở khu vực này”. Hơn nữa, trong đầu nàng dường như có một kí ức thoắt ẩn thoắt hiện, bảo bối nằm ngay dưới lòng đất này.