Đám người biến sắc, hầu hết đám rắn kia đều có kịch độc, một khi bị cắn trúng, chắc chắn sẽ đi chầu Diêm Vương.
Mọi người cuống cuồng bỏ chạy, chỉ sợ chậm một chút sẽ bị vạ lây, ngay cả Trạch Vương cũng co giò mà chạy.
Cố Thanh Hy trợn mắt nhìn Tiểu Cửu Nhi: “Nhàm chán!”
Vì muốn lấp đầy cái bao tử mà kêu gọi đám đàn em đến dọa người, cũng chỉ có nó mới làm được như vậy.
Tiểu Cửu Nhi cười khì khì, nó không hề có một chút băn khoăn nào, tiếp tục há mồm ăn như hổ đói.
Tiêu Vũ Hiên mệt đến mức ngồi bệch xuống đất, thở phì phò nói: “Mệt chết đi được, đến khi nào thì nó mới ăn no bụng hả? Ta đã nướng thịt heo hơn nửa buổi tối rồi đấy!”
“Xì xì xì…”
Đuôi rắn quét qua mặt đất, một con số thình lình xuất hiện: 100.
Tiêu Vũ Hiên đứng bật dậy: “Một trăm con heo? Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi, ta cũng không phải đầy tớ của ngươi, không làm nữa”.
Cố Thanh Hy cũng không nhịn nổi nữa, hơn mười con heo với hơn hai mươi con thỏ, bọn họ còn chưa ăn được miếng nào đấy, toàn bộ đều chui vào bụng nó. Giờ trông nó chỉ lớn cỡ bằng chiếc đũa, cũng không biết mười con heo kia chất ở đâu trong bụng nó nữa?
Xa xa, đột nhiên có hai luồng hơi thở lạnh thấu xương truyền đến.
Vừa xuất hiện liền bao quanh đám người Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn, đó là hai nam nhân trung niên, thực lực đều đạt đến cấp một đỉnh phong. Bọn họ có vẻ ngoài bình thường, nhưng trên người lại tràn đầy sát khí.
Động tác trên tay Cố Thanh Hy vẫn không ngừng, nàng lạnh giọng nói: “Có ai bảo các ngươi đến giết ta à?”
“Tánh mạng của ngươi sẽ kết thúc tại đây!”
À há…
Cố Thanh Hy cười phì, ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên.
Tầng một đỉnh phong quả thật rất mạnh, tuy nhiên, rất không may là nàng có một con thú cưng đạt đến cấp bốn đỉnh phong, muốn giết nàng e là còn hơi kém.
Tiêu Vũ Hiên cũng không tỏ vẻ lo lắng, hắn ta tiếp tục phe phẩy quạt trong tay, trông rất bình tĩnh.
Quả nhiên, hai tên sát thủ cấp một đỉnh phong vừa thi triển sát chiêu thì bị Tiểu Cửu Nhi nghiền thành một đống bùn. Còn cụ thể là nghiền thế nào thì bọn họ không thấy được, chỉ nghe hai tiếng kêu thảm vang lên, kế đó, hai tên cao thủ kia đã chui vào bụng Tiểu Cửu Nhi.
Cố Thanh Hy nhíu mày: “Có một vài người, nếu ăn vào sẽ bị tiêu chảy đấy, sau này chớ có ăn bậy”.
“Xì xì xì…”
Con rắn nhỏ đáp lại rồi tiếp tục ăn thịt nướng.
Khi ánh nắng ban mai chiếu rọi, cả ngọn núi này, ngoại trừ bốn người bọn họ và một con rắn nhỏ thì không còn ai khác.
Cố Thanh Hy cảm thấy có hơi kỳ quái: “Không phải mọi ngày có rất nhiều người lên núi à? Sao hôm nay lại vắng vẻ thế nhỉ? Chẳng lẽ đã bị đám huynh đệ tỷ muội của Tiểu Cửu Nhi dọa sợ?”
“Không phải chứ, nghe nói ở sườn bắc có một món kỳ bảo, tuy nhiên, ở đó có ma thú trông coi, mọi người không thể nào vào được. Có vài người muốn đi nhưng lại không cam tâm, vì thế hầu hết mọi người đều tụ về chỗ đó”.
“Lão đại, hay là chúng ta đi xem thử đi, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi mà chúng ta còn chưa tìm được món bảo bối nào cả, cũng có hơi mất mặt đấy! Thật là phiền lòng mà!”
“Được, đi, chúng ta đi xem thử”, thuận tiện xem xem Cố Sơ Vân đang ở đâu.
Suốt ba ngày qua, nàng gặp không ít người, nhưng chỉ có Cố Sơ Vân là không thấy đâu.
Sườn núi phía Bắc, ở nơi sâu, có không ít đệ tử của học viện Hoàng Gia hoảng hốt chạy ra, cả đám đều lộ vẻ kinh hãi, cứ như phía sau có hồng thủy mãnh thú đang đuổi theo.
Đi thêm một lúc nữa, lại thấy có không ít đệ tử bị thương may mắn trốn thoát, xa xa vang lên tiếng sư tử rống đầy phẫn nộ.
“Nghe âm thanh dường như là Xích Viêm Sư. Xích Viêm Sư ít nhất đạt đến cấp hai đỉnh phong, chúng ta có nên đi nữa không?”
“Sao lại không đi? Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con?”
“Rống…”
Tiếng sư gầm ngày càng lớn, cứ như ở ngay trước mắt. Trạch Vương cũng đã bị thương, có vài tên đệ tử của học viện Hoàng Gia đang hộ tống hắn ta rời đi.
Nhưng tốc độ của Xích Viêm Sư quá nhanh, chỉ trong thoáng chốc, bọn họ đã bị bao vây, ngay cả Cố Thanh Hy cũng bị vạ lây.
Đám đệ tử cảm thấy rét lạnh.
Bọn họ đến núi Tầm Long chỉ để tìm một ít bảo bối, sao lại đụng độ với ma thú chứ?
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi phun cái lưỡi ra, Xích Viêm Sư vốn là vương của cả khu rừng, nhưng khi đối mặt với nó, suýt nữa đã quỳ sụp xuống.
Chúng chủ động nhường dường, không dám truy đuổi đám đệ tử nữa.
Các đệ tử vừa chạy vắt giò lên cổ vừa châm chọc: “Đám người Cố Thanh Hy bị ngốc à? Còn không mau chạy đi, chẳng lẽ bọn họ không sợ bị Xích Viêm Sư ăn thịt sao?”
“Đúng đấy, cũng không biết đám Xích Viêm Sư này bị gì nữa, không ngờ chúng lại nhường đường, đây chính là cơ hội trời cho, nếu bỏ lỡ thì muốn trốn e là khó hơn lên trời”.
Trạch Vương xoay người, lạnh lùng nói: “Xích Viêm Sư là ma thú cấp hai đỉnh phong, dù là bốn người các ngươi cộng lại cũng đánh không thắng một con, huống chi xung quanh đây có rất nhiều Xích Viêm Sư”.
“Không phiền ngươi quan tâm, nếu Trạch Vương sợ thì cứ đi trước đi”.
Trạch Vương có lòng tốt nhắc nhở nhưng lại bị đáp lại một cách lạnh lùng, hắn ta không khỏi tức giận.
Các đệ tử vội đưa Trạch Vương rời đi: “Vương gia, nàng muốn chết thì cứ kệ nàng, chúng ta mau rời khỏi nơi đây. Liên phi chỉ có một đứa con trai là ngài, nếu ngài xảy ra chuyện thì Liên phi biết phải làm thế nào?”