Luồng ánh sáng trắng xẹt qua, mấy người Cố Thanh Hy đã xuất hiện tại học viện Hoàng gia, trước mặt nàng lúc này là vài chục vị phu tử của học viện.
Trên gương mặt của từng vị phu tử đều ánh lên nét ngạc nhiên khi thấy các học sinh trả lại bao tải cho Cố Thanh Hy.
Cỏ… cỏ dại…
Hàng chục bao tải cỏ dại?
Đây là tình huống gì vậy?
Từ phu tử ngỡ ngàng: “Cố Thanh Hy, ngươi hái nhiều cỏ dại như vậy để làm gì?”
“Phu tử, ta nhớ trước khi tiến vào núi Tầm Long các người từng nói rằng, vào núi Tầm Long là để rèn luyện bọn ta, cũng là khen thưởng cho bọn ta, cho dù bọn ta tìm được loại bảo vật gì trong đó cũng đều sẽ thuộc về cá nhân bọn ta”.
“Đúng vậy, chúng ta đúng là đã từng nói những lời này”, nhưng nó cùng việc hái cỏ dại ra ngoài có quan hệ gì?
“Vậy, những thứ này chính là bảo vật mà ta muốn tìm”, Cố Thanh Hy mỉm cười, bàn tay như búp măng chỉ vào mấy chục bao dược liệu trước mặt.
Ngay cả ý nghĩ muốn hôn mê bất tỉnh cũng nảy ra trong đầu đám đông.
Đây lần đầu tiên họ nghe nói cỏ dại được coi là bảo vật.
Thực sự không biết Cố Thanh Hy đi vào núi Tầm Long có phải là chuyện khôi hài hay không.
Trong đôi mắt của Thương Quan Sở- người nổi danh ôn tồn lễ độ mang theo một tia nghiền ngẫm, tựa hồ đang phân tích xem ánh sáng rực rỡ trên bầu trời cách đây không lâu có liên quan gì đến Cố Thanh Hy hay không.
Trần phu tử hỏi: “Có ai trong các ngươi lấy được bảo vật cấp năm không?’
Cấp… cấp năm?
Ông trời của tôi ơi…
Không lẽ thứ xuất hiện ở phía đông nam là bảo vật cấp năm?
Sớm biết là cấp năm thì dù cho phải đánh đổi cả tính mạng bọn họ cũng phải thử một phen xem có thể giành được bảo vật cấp năm hay không rồi.
Cố Thanh Hy xoa xoa cằm.
Vậy mà lại có bảo vật cấp năm, chẳng trách gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Mọi người đều lắc đầu.
“Phu tử, vị trí bảo vật xuất hiện là nơi sâu nhất của núi Tầm Long, chúng ta hoàn toàn không có cách nào tiến vào, cho nên không ai lấy được bảo vật cấp năm, cũng không biết bảo vật đó rốt cuộc là thứ gì”.
Nhóm phu tử thở dài thất vọng.
Bọn họ còn tưởng rằng trong số những học sinh tiến vào núi Tầm Long lần này thực sự có người giành được bảo vật cấp năm.
Cũng phải, bảo vật cấp năm sao có thể dễ dàng đạt được như vậy.
Họ cẩn thận điểm lại quân số, lần trải nghiệm này vậy mà thiếu hụt mất hơn ba mươi học sinh.
Trong đó có Mộ Dung Thần, Đông Phương Triết, Nguyên Khánh, Nguyên Thành cũng không ngoại lệ.
Bốn người họ đều là cao thủ hàng đầu của thế hệ trẻ, sao có thể tổn thất ở bên trong?
Các phu tử có rất nhiều nghi vấn nên không ngừng dò hỏi, Cố Thanh Hy không kiên nhẫn nghe những thứ này, nàng lười biếng nói: “Phu tử, ba ngày nay ta ở trong núi Tầm Long dồn lực thu thập dược liệu, hiện tại đã mệt mỏi không trụ được nữa, có thể trở về nghỉ ngơi trước được không?”
Các phu tử lắc đầu thở dài.
Thực uổng phí cho danh xưng tài năng học vấn của nàng mà, chẳng ngờ vậy mà coi cỏ dại thành dược liệu.
Trong số họ cũng có không ít người thông thạo về dược lý nhưng đều chưa từng gặp qua loại dược liệu này.
“Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai nhớ tới học viện báo cáo”.
“Ta biết rồi”.
Cố Thanh Hy móc ngón tay, kêu Liễu Nguyệt Vu Huy cùng Tiêu Vũ Hiên giúp nàng khuân cỏ dại trở về.
Gần một trăm bao tải chất đầy hơn chục chiếc xe, một đường đi qua khiến mọi người không kìm được cảm khái vạn phần, đầu đường cuối ngõ đều đang bàn tán xôn xao căn bệnh dốt nát của Cố Thanh Hy lại tái phát rồi, vậy mà coi cỏ dại làm tiên dược.
Chỉ có Cố Thanh Hi vui vẻ hân hoan.
Nhiều dược liệu như vậy cũng đủ để nàng luyện chế không ít đan dược rồi.
Nàng nhất định phải nâng cao thực lực nhanh nhất có thể để tàn sát Lan kỳ chủ, trả thù cho mấy người Diệp bà bà.
Trên đường trở về Dạ vương phủ, Cố Thanh Hy luôn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nàng không biết chủ nhân của những ánh mắt này đang băn khoăn điều gì mới không ra tay với bản thân.
Nhưng loại ánh mắt đó khiến nàng sởn gai ốc.
Nàng dám đảm bảo rằng sức mạnh của những người đang ghim chặt lên người mình kia chắc chắn không thấp hơn cấp ba.
Trở về Dạ vương phủ.
Tất cả mọi người lại một lần nữa chết lặng.
Thanh Phong lúng túng nói: “Vương phi, củi lửa trong vương phủ chúng ta chất rất nhiều, không cần thiết vác cỏ dại về nhóm lửa nữa”, cậu ta không thể tiến vào đại hội tầm bảo nên vẫn luôn ở lại học viện Hoàng gia.
Dọc theo đường đi không biết đã nhận được bao nhiêu ánh mắt như nhìn thằng ngốc của người khác khiến Thanh Phong chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Khóe miệng Cố Thanh Hy co giật.
Ai nói nàng muốn nhóm lửa?
“Nếu ngươi dám đem những dược liệu này đi đốt, ta bảo đảm sẽ thiêu ngươi tới mức ngay cả Diêm vương cũng không nhận ra, mấy người các ngươi, mau mang dược liệu về cho ta”.
Nghe vậy da đầu Thanh Phong tê dại.
Cho dù vương phủ rộng lớn đến mấy cũng không thể chà đạp như vậy, nếu việc lấy gian phòng cao cấp của vương phủ để chất cỏ dại bị truyền ra ngoài còn không phải bị người cười chê tới rụng răng sao?
“Thanh Phong, đi giết hai con bò, mười con lợn, sai người đưa tới phòng của ta”.
“A… vương phi, người muốn bán thịt bò và thịt lợn sao?”
Cố Thanh Hy nhịn không được cho cậu ta một cái đập đầu.
Nàng có điểm nào giống người bán thịt sao?
“Ta không thể tự mình ăn được à?”
“Tự… ăn?”
Thanh Phong gãi gãi cái ót, một người sao có thể ăn nhiều như vậy?
“Nương nương, thuộc hạ sẽ lập tức cho người làm nhiều món cao lương mỹ vị, chắc chắn sẽ tiếp đãi bạn của người thật tốt”.
“Xì xì xì…”
Con rắn màu ngọc bích quấn quanh cổ tay Cố Thanh Hy vui mừng rít lên vài tiếng, nghe thấy có đồ ăn tinh thần nó lập tức trở nên hăng hái.
Thanh Phong lúc này mới phát hiện ra rắn nhỏ trên cổ tay nàng.
Con rắn đó quá nhỏ, toàn thân phủ màu ngọc bích, quấn trên tay Cố Thanh Hy giống như một chiếc vòng, nếu không quan sát kỹ lưỡng căn bản sẽ không nhìn ra đó là một con rắn.
Thanh Phong hiểu ý, nhanh nhẹn đáp: “Vương phi, người định hầm con rắn nhỏ này sao? Vương phủ có một đầu bếp mới tới, tay nghề không tồi, bất luận là hầm, hấp, nướng, xào đều…”
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi xù lông tỏ vẻ bất mãn cảnh cáo cậu ta, thiện cảm vừa mới dựng lên thoáng chốc liền tiêu tan, nó trực tiếp liệt Thanh Phong vào danh sách đen danh hiệu kẻ xấu.
Cố Thanh Hy phì cười: “Nếu ngươi có thể bắt được nó vậy thì hầm đi”.
“Kìa…”
Vậy là hầm hay là không hầm?
“Dạ Mặc Uyên đâu?”, Cố Thanh Hy hỏi.
“Vương gia vừa trở về từ sơn trang Thu Phong hiện đang đợi người ở Dạ lầu, thuộc hạ đưa người qua đó, chủ tử cũng đã căn dặn…”