Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Quả nhiên chủ nhân thế nào thì thú cưng thế đó.

Một người một rắn bọn họ đúng là háo sắc như nhau.

“Tuyết Tinh hạch là nó tìm giúp nàng à?”

“Dạ Mặc Uyên, đừng nói là chàng có ý đồ với Tuyết Tinh hạch nhé, ta cho chàng biết, giúp chàng châm cứu ta cũng phải tốn rất nhiều tinh lực, chàng không thể lấy oán báo ơn được”.

“Tuyết Tinh hạch vạn năm không thể sử dụng trực tiếp, trừ khi thực lực từ cấp năm đỉnh phong trở lên mới có thể ăn một viên, nếu không sẽ nổ tung cơ thể rồi chết”.

Dạ Mặc Uyên vừa nói vừa nhìn nửa viên Tuyết Tinh hạch bị nàng giấu đi.

Sở dĩ nói nửa viên là vì Cố Thanh Hy đã ăn mất nửa viên rồi.

Cố Thanh Hy ngây người.

Cấp năm đỉnh phong mới có thể ăn một viên?

Lúc võ mạch tầng ba nàng đã ăn mấy viên rồi, nhưng thậm chí còn không đạt đến cấp một nữa.

Thảo nào…

Thảo nào khi nãy nàng cảm thấy cả người nóng như lửa, trong cơ thể như có một luồng chân lực muốn nổ tung.

“Ai bảo nàng ăn Tuyết Tinh hạch này vậy?”, Dạ Mặc Uyên hỏi.

Cố Thanh Hy chỉ về phía Tiểu Cửu Nhi đang chậm rãi rời đi, thành thật đáp: “Tiểu Cửu Nhi bảo ta ăn, nó nói ăn vào công lực sẽ tăng lên gấp bội”.

Cố Thanh Hy bực bội.

Khi nãy có lẽ Dạ Mặc Uyên đã cứu nàng.

Nếu Dạ Mặc Uyên không đến, chẳng phải cái mạng nhỏ này của nàng đã bị con rắn chết tiệt kia hại chết rồi sao?

Nàng hấp thu linh lực của chín viên Tuyết Tinh hạch mới đột phá đến võ mạch tầng ba.

Nhìn thấy mấy người nhóm Tiêu Vũ Hiên ăn đan dược vào lập tức đột phá nên nàng cũng muốn thử, muốn lập tức đột phá tầng bốn.

Có điều nàng mãi không dám ăn, chỉ sợ Tuyết Tinh hạch quá bổ dưỡng, thân thể của nàng sẽ không chịu nổi.

Nhưng Tiểu Cửu Nhi cứ luôn xúi giục nàng ăn vào, liên tục nói là sẽ không sao.

Không biết dây thần kinh nào của nàng có vấn đề mà lại đi tin tưởng một con rắn nữa.

Nghe vậy, Tiểu Cửu Nhi tỏ vẻ vô tội.

Đương nhiên không có chuyện gì rồi, lúc trước chủ nhân ăn Tuyết Tinh hạch như ăn bánh cũng có khó chịu gì đâu.

Ai ngờ bây giờ nàng mới cắn mấy miếng đã suýt mất mạng rồi.

Võ công của chủ nhân trở nên yếu như thế từ bao giờ vậy.

Nhìn thấy Cố Thanh Hy sắp nổi giận, Tiểu Cửu Nhi bò nhanh ra ngoài cửa sổ, biến mất tăm.

Con rắn này bò còn nhanh hơn bay nữa.

Cố Thanh Hy đứng dậy, bắt mạch cho Dạ Mặc Uyên một lần nữa, sau đó kiểm tra bắp chân cứng đờ của hắn, hiếm khi nghiêm túc nói: “Chàng có muốn chữa khỏi hai chân của mình không?”

“Nàng có cách sao?”, hai mắt Dạ Mặc Uyên sáng lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

“Không chắc lắm, nhưng cũng có xác suất nhất định, có điều khá mạo hiểm”.

“Mạo hiểm gì?”

“Có hai sự lựa chọn, trên người chàng có hai loại độc, nó kiềm chế lẫn nhau, ta có thể giải một loại độc trong đó, một loại khác còn phải đợi một khoảng thời gian, nhưng e rằng đợi đến lúc đó, hai chân của chàng sẽ không chữa được nữa. Còn một lựa chọn khác là ta có thể chữa hai chân giúp chàng, sau đó sẽ tìm cơ hội giải hai loại độc kia cho chàng, phải xem chàng muốn chọn cách nào. Nhưng dù là lựa chọn nào cũng có thể thất bại, hậu quả là chàng có khả năng sẽ mất mạng”.

“Vậy loại độc nàng giải cho ta trước đó thì sao?”, chẳng lẽ đều là vô ích ư?”

“Trước đó là làm chất độc trong người chàng loãng đi, nhưng tàn độc quá nhiều, sử dụng cách lúc trước rất khó giải hết, đương nhiên nếu chàng không kiên trì giải kịch độc trong người cũng không thể giải được hết tàn độc chỉ với một lần, hai việc đều cực kỳ quan trọng…”

Vốn dĩ ít nhất một năm nữa mới có thể giải độc cho hắn.

Nhưng lần này đến núi Tầm Long, nàng tìm được không ít thảo dược quý, có những thảo dược này, có lẽ có thể thử một lần.

Dạ Mặc Uyên trong nóng ngoài lạnh, đối xử với nàng cũng không tệ, dù hắn có giúp nàng giết chết Lan kỳ chủ hay không, nàng cũng sẽ cứu hắn.

Dạ Mặc Uyên im lặng suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Ta chọn cách thứ hai”.

Hắn tin tưởng với y thuật của Cố Thanh Hy, chắc chắn nàng có thể giải hết độc trong người hắn, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Chữa trị theo cách của nàng, mấy ngày nay hắn đã khoẻ hơn nhiều, lúc phát bệnh cũng không còn đau đớn như trước nữa.

“Quên nói với chàng, trong thời gian trị liệu, chàng sẽ tạm thời mất đi tất cả nội lực, trở nên yếu ớt, còn không bằng người bệnh nặng bình thường”.

Dạ Mặc Uyên lập tức sa sầm mặt.

Nữ nhân này cố ý trừng trị hắn sao?

“Không được, cho dù là khi nào, ta cũng không thể mất đi võ công, dù chỉ là tạm thời”.

“Nội lực của chàng sẽ bài xích thuốc, cũng sẽ ngăn cản việc bài tiết chất độc, chàng tự chọn đi, muốn đứng lên, phải tạm thời mất đi võ công”.

Dạ Mặc Uyên nhíu chặt mày: “Tạm thời là bao lâu?”

“Khoảng ba đến bảy ngày”.

“Ba đến bảy ngày? Cái này gọi là tạm thời sao?”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng nói, chỉ muốn lập tức bóp chết nàng.

Thiên Phần tộc nhìn chằm chằm như hổ đói, mỗi một hành động của hắn đều bị bọn họ theo dõi.

Nếu để người của Thiên Phần tộc biết hắn mất đi nội lực từ ba đến bảy ngày, chẳng phải bọn họ sẽ lợi dụng thời cơ huỷ đi mọi thứ của hắn sao?

Ngoài ra còn có Dạ Quốc nữa, rất nhiều thế lực đều đang nhìn chằm chằm Dạ Quốc, không có hắn, hắn sợ Dạ Quốc có nguy cơ mất nước.

“Có cách vừa giữ lại nội lực, vừa có thể chữa khỏi hai chân của ta không?”

“Không có”.

Có thể bảo vệ được tính mạng của hắn đã tốt lắm rồi, sao có thể giữ được hai chân của hắn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui