Cố Thanh Hy có thể cảm nhận được hô hấp của hắn trở nên nặng nề, nhịp tim đập nhanh hơn, hắn còn nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, như muốn làm gì đó với nàng, nhưng lại đang do dự.
Cố Thanh Hy dứt khoát thả lỏng tâm trạng, cười nói: “Vương gia, chàng đỏ mặt kìa”.
Dạ Mặc Uyên xụ mặt.
Hắn đang định hành động, nhưng Cố Thanh Hy đã giành trước một bước, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của hắn.
Oanh…
Dạ Mặc Uyên khẽ run người, suýt chút đã sập nguồn, cảm giác điện giật chạy dọc khắp cơ thể.
Sau đó nhìn thấy nữ nhân dưới người đang nhìn hắn bằng ánh mắt trêu đùa.
Dạ Mặc Uyên tức cũng không được, vui cũng không xong, chỉ có thể ngạc nhiên nhìn nàng.
Cố Thanh Hy cười nói: “Vương gia, dù chàng muốn thì ở trên xe ngựa thế này cũng không thích hợp, chúng ta có thể tìm một nơi thoải mái để buông thả, chuyện thế này phải cần chút lãng mạn”.
“…”
Nếu nam nhân nói ra câu này thì không sao.
Nhưng nàng là một nữ nhân.
Lúc nói lời này, mặt nàng không đỏ, hơi thở cũng không gấp, khiến Dạ Mặc Uyên nghi ngờ rốt cuộc nàng có phải nữ nhân không.
“Nàng muốn thực hiện trách nhiệm của thê tử sao?”
“Cái gì mà trách nhiệm của thê tử, nhiều nhất chỉ là tình nhân thôi, chàng quên rồi sao, chúng ta chỉ là phu thê có tiếng không có miếng”.
“Chúng ta vừa có danh vừa có thực, trong bụng nàng đã có cốt nhục của bản vương rồi”.
Cố Thanh Hy suýt quên mất Dạ Mặc Uyên còn chưa biết nàng giả vờ mang thai, xem ra nàng phải nghĩ cách “sinh non”, nếu không sau này sẽ rất phiền phức.
“Nàng muốn bỏ đứa bé?”, Dạ Mặc Uyên không phải hỏi, mà là khẳng định, đôi mắt sâu không lường được đang bình tĩnh quan sát nàng, tựa như muốn nhìn thấu mọi thứ của nàng.
Cố Thanh Hy không chút nghĩ ngợi phủ nhận: “Sao có thể, chàng nghĩ bậy bạ cái gì vậy”.
“Thật không?”
Đôi mắt của hắn quá sắc bén, Cố Thanh Hy cảm thấy linh hồn của nàng như sắp bị nhìn thấu.
“Cố Thanh Hy, có phải nàng vẫn đang nhớ đến Tư Mạc Phi, Diệp Phong, Dịch Thần Phi và Tiêu Vũ Hiên không?”
Cố Thanh Hy ngây người: “Chuyện này liên quan gì đến bọn họ?”
Không phải lần trước đã giải thích rõ ràng rồi sao?
Bây giờ lại ghen tuông gì nữa?
“Nàng là thê tử của bản vương”, Dạ Mặc Uyên cảnh cáo.
“Ta biết, đợi chàng giải độc xong, chúng ta sẽ hoà ly, hoặc là mãi mãi làm một đôi phu thê có tiếng nhưng không có miếng, đương nhiên nếu chàng muốn, hai chúng ta đều có hứng thú, thì ta cũng không ngại làm lại lần nữa”.
“…”
Mỗi khi Cố Thanh Hy nói một câu, sắc mặt Dạ Mặc Uyên sẽ tối đi một chút.
Nữ nhân này…
Nàng xem hắn là cái gì?
Xem bản thân là cái gì?
Trinh tiết của nữ nhân quan trọng hơn tất cả mọi thứ, nhưng nàng lại chẳng hề để tâm, tựa như chỉ cần nàng vui, nàng làm với ai cũng được.
“Vương gia, có phải chàng nên buông ta ra rồi không”.
Cố Thanh Hy đẩy một cái, người Dạ Mặc Uyên tựa như tường đồng vách sắt, hoàn toàn không đẩy được.
Dạ Mặc Uyên đột nhiên bá đạo ôm chặt lấy nàng, hôn lên môi nàng.
Cố Thanh Hy ngạc nhiên.
Không ngờ nam nhân này…
Thật sự dám làm gì nàng.
Cố Thanh Hy ra sức giãy giụa, nhưng nàng càng giãy giụa, Dạ Mặc Uyên lại hôn càng dữ dội.
Dưới nỗi tức giận, Cố Thanh Hy giơ chân đạp một phát vào chỗ kia của hắn.
“Shhh…”
Dạ Mặc Uyên đau đến mức hít sâu một hơn, tức giận trợn mắt nhìn nàng.
“Nàng muốn ta đoạn tử tuyệt tôn sao?”
“Bản tiểu thư không thích bị ép, cũng không thích nằm dưới, ta thích nằm trên”.
Dứt lời, hai tay nàng ôm lấy cổ Dạ Mặc Uyên, bắt đầu phản công.
Dạ Mặc Uyên muốn sụp đổ đến nơi.
Ai nói cho hắn biết hắn cưới phải kiểu người gì đây?
Tại sao hắn cảm giác bản thân mới là một nàng dâu nhỏ vậy.
Trong xe ngựa hình ảnh kiều diễm.
Lão bá lái xe đỏ bừng cả mặt.
Vào lúc bọn họ muốn tiến hành bước cuối cùng, xe ngựa tông phải đá, suýt chút bị lật.
Cố Thanh Hy ngồi không vững, suýt ngã ra khỏi xe ngựa.
Dạ Mặc Uyên sa sầm mặt: “Nếu còn dám tông phải đá, coi chừng bản vương lột da ngươi”.
“Vâng vâng vâng…”
Dạ Mặc Uyên bực bội.
Cố Thanh Hy cũng bực bội.
Đã đến bước cuối cùng rồi lại bị ngã, khiến hai người họ mất hứng.
Dạ Mặc Uyên do dự muốn nói gì đó, nhưng Cố Thanh Hy đã mặt dày nói trước: “Hay là chúng ta tiếp tục đi”.
“Được thôi, nhưng lần này ta phải ở trên”.
Hắn không thể nằm dưới mãi được, như thế khiến hắn có cảm giác bản thân bị ăn sạch vậy.
“Không được, chân chàng không được”.
“Cái chân nào của bản vương cũng đều rất khoẻ”, nữ nhân ngu xuẩn này, cứ mãi nói hắn không được.
Rốt cuộc hắn có chỗ nào không được.
Hôm nay hắn nhất định phải chứng minh cho nàng xem.
Lửa gần rơm, trong xe ngựa lại trở nên nóng bỏng.
Khi họ chuẩn bị tiến hành bước cuối cùng một lần nữa, xe ngựa đột nhiên phanh gấp.
Lần này nếu không nhờ Dạ Mặc Uyên giữ lại, chắc chắn Cố Thanh Hy sẽ thật sự ngã khỏi xe ngựa.
Cố Thanh Hy nổi giận: “Ông làm sao thế? Muốn kiếm chuyện với chúng ta đúng không?”
“Bẩm… Bẩm phu nhân, đường phía trước bị chặn rồi”.
Dạ Mặc Uyên lấy một cái áo khoác ngoài khoác lên người Cố Thanh Hy, che đi thân thể của nàng.
Phía trước vang lên tiếng chém giết, Dạ Mặc Uyên vén rèm xe, nhìn thấy một đám sát thủ áo đen đang vây giết binh sĩ Sở Quốc.
Binh sĩ Sở Quốc chết rất nhiều, nhưng vẫn liều mạng bảo vệ một nữ tử trung niên.
Những sát thủ áo đen kia đều là sát thủ cấp một trở lên.
Trong đó còn có ba cao thủ cấp ba, thực lực vô cùng mạnh.