Tuy nữ nhân trung niên có không ít cao thủ bảo vệ, nhưng người ít không đánh lại đông.
Hai người nhìn kĩ lại, nữ nhân trung niên kia không phải là Hoàng hậu Sở Quốc, mẫu thân ruột thịt của Diệp Phong sao?
Sự hăng hái của Cố Thanh Hy lập tức biến mất.
Ban đầu nàng chỉ có ấn tượng tốt về Dạ Mặc Uyên, không có tình cảm nam nữ. Sở dĩ xảy ra quan hệ cũng vì Dạ Mặc Uyên tuấn tú, dáng người đẹp nên nàng đột nhiên có hứng thú thôi.
Cố Thanh Hy không chút nghĩ ngợi giơ tay phải lên, một loạt châm độc xuyên qua xe ngựa, xuyên qua khu rừng, bắn về phía người áo đen với tốc độ nhanh như chớp.
Châm độc vừa nhanh vừa chính xác, hơn nữa còn ra tay đột ngột, người áo đen nhất thời không kịp đề phòng, khi họ giật mình nhận thấy bất ổn, muốn né tránh thì đã muộn.
“Phụt phụt phụt...”
Nhiều cao thủ áo đen cứ thế đã chết trong tay một nha đầu có võ mạch tầng bốn.
Phịch...
Cố Thanh Hy trở mình nhảy xuống ngựa, động tác linh hoạt, mũi chân nàng hích một thanh trường kiếm lên, sau đó cầm lấy kiếm, gia nhập vào cuộc chiến.
Những người cùng có võ mạch tầng bốn còn chưa chạm tới vạt áo Cố Thanh Hy đã bị nàng cắt cổ.
Dạ Mặc Uyên nheo mắt lại.
Chiêu thức võ công của Cố Thanh Hy cực kì đặc biệt, hắn nhìn hồi lâu vẫn không nhìn ra rốt cuộc nàng thuộc môn phái nào.
Nhưng thân pháp của nàng rất nhanh, công thủ vừa phải, tiến lùi thích đáng, thường đánh vào điểm trí mạng của đối phương, không giống như là chưa từng luyện võ công.
Nàng chỉ mới võ mạch tầng bốn, nhưng nàng lại có thể đánh cân sức ngang tài, không phân cao thấp với cao thủ dưới cấp một.
Dạ Mặc Uyên không thể không đánh giá nàng cao hơn.
Lần này hắn đến thành Vô Song để trị thương là bí mật.
Bây giờ bại lộ thân phận, trong mắt Dạ Mặc Uyên chợt có sát khí loé qua.
Chỉ một cái phất tay áo, hơn mười cao thủ cấp một lập tức biến thành sương máu, chỉ còn lại một cao thủ cấp ba.
Nhưng tên cao thủ cấp ba kia chỉ chạy được ba bước cũng bị Dạ Mặc Uyên giết chết.
Cố Thanh Hy rất khó chịu.
Đây chính là sự chênh lệch về thực lực, nàng nhất định phải nhanh chóng nâng cao thực lực.
“Phu nhân, phu nhân...”
Cách đó không xa, mấy tên thị vệ lo lắng la lên: “Nhanh lên, mau đi gọi đại phu”.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Hoàng hậu Sở Quốc mặc thường phục đã ngất xỉu, thị nữ và hạ nhân của bà ấy đều quýnh lên.
“Cố tiểu thư, đúng là cô rồi, cô xem phu nhân bị sao giúp ta với”, thị nữ Hạnh Nhi vừa nhìn liền nhận ra Cố Thanh Hy, nàng ta lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu.
Cố Thanh Hy đỡ Hạnh Nhi dậy, kiểm tra mạch đập của Hoàng hậu Sở Quốc, sau đó lấy ngân châm ra châm cứu cho bà ấy: “Yên tâm đi, bà ấy chỉ u sầu, mệt nhọc quá mức nên mới ngất xỉu, nghỉ ngơi một lát là được”.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn Cố tiểu thư”.
Nhóm người Sở Quốc cảm ơn rối rít.
Nếu không nhờ có nàng và người trong xe ngựa giúp đỡ, chỉ sợ hôm nay tất cả họ đều sẽ chết ở đây.
Không biết rốt cuộc người trong xe ngựa là ai mà lại có võ công cao như vậy?
“Những người đó là ai, tại sao họ lại muốn giết các ngươi?”, Cố Thanh Hy chỉ vào một thi thể, hỏi.
“Chúng ta cũng không biết rốt cuộc họ là ai. Kể từ khi đến Dạ Quốc thường xuyên có sát thủ tập kích chúng ta, mấy ngày nay đã có không biết bao nhiêu đợt”.
Trong xe ngựa xuất hiện sát khí, Cố Thanh Hy kinh sợ, mặc kệ nhóm người Sở Quốc, lo leo lên xe ngựa trước.
“Dạ Mặc Uyên, chàng muốn giết cả họ luôn ư?”
“Họ đã biết hành tung của ta”.
“Hoàng hậu Sở Quốc là người tốt, bà ấy sẽ không tiết lộ tin tức của chàng, nhóm thuộc hạ của bà ấy cũng không xấu”.
“Bản vương sẽ không nói đùa với tính mạng của mình”.
Cố Thanh Hy ngăn hắn lại, sầm mặt bảo: “Nếu chàng giết họ, ta sẽ không chữa trị cho chàng”.
“Nàng đang uy hiếp ta đấy sao?”
“Ta không uy hiếp chàng, ta chỉ không muốn nhìn thấy nhiều sinh mạng vô tội chết ở nơi này thôi”.
Hoàng hậu Sở Quốc mơ màng tỉnh lại, loạng choạng chạy qua, không màng tới cơ thể yếu ớt của mình, sốt ruột hỏi: “Cố cô nương, cô có biết Diệp Phong đang ở đâu không? Xin cô hãy nói cho ta biết được không?”
Hoàng hậu Sở Quốc thanh nhã cao quý, đoan trang lễ độ, chưa bao giờ lỗ mãng như thế.
Nhưng bây giờ bà ấy lại vứt bỏ vẻ đoan trang của người hoàng hậu lên đến tận chín tầng mây, trong đôi mắt lo lắng kia phản chiếu Cố Thanh Hy, từ dáng vẻ run rẩy của bà ấy có thể nhìn ra được bà ấy rất sợ Cố Thanh Hy sẽ trả lời một câu không biết.
Cố Thanh Hy há miệng, muốn nói rằng Diệp Phong đang ở Tu La Môn.
Nghĩ đến quá khứ bi thảm của Diệp Phong, Cố Thanh Hy chỉ có thể đổi lời: “Xin lỗi, ta và Diệp Phong đã tách ra từ lâu, bây giờ ta cũng không biết hắn đang ở đâu”.
Với tính cách của Diệp Phong, hắn ta sẽ hoàn toàn không dám nhận Hoàng hậu và Hoàng đế Sở Quốc.
Nếu nàng nói ra thì sẽ chỉ ép Diệp Phong chết.
Hoàng hậu Sở Quốc lảo đảo chực ngã, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, suýt chút nữa ngất xỉu.
“Cô... Cô cũng không biết hắn đang ở đâu ư?”
“Ta không biết”.
“Vậy hắn đã đi đâu? Tại sao ta phái nhiều người đi điều tra tung tích của hắn cũng không tra ra được?”, rốt cuộc hắn ta có phải là đứa con đáng thương của bà không?
“Cố cô nương, ta xin cô hãy cố gắng nhớ lại xem, hắn rất thân thiết với cô, cô nhất định biết hắn thường thích đi đâu đúng không?”
“Xin lỗi, ta thật sự không biết, ta không thân với hắn lắm. Phu nhân, nơi này là núi hoang, ít người qua lại, sức khoẻ người yếu, không nên ở lại đây, người nên tìm một thị trấn để điều dưỡng sức khoẻ trước đi ạ”.
Hạnh Nhi lo lắng: “Phu nhân, Cố cô nương nói đúng, mấy ngày nay sức khoẻ của người càng ngày càng yếu, nếu còn tiếp tục thế này thì sợ rằng chưa tìm được Diệp công tử, người đã không chịu nổi nữa”.