Cỏ dại cái gì?
Mắt mọc trong bụng chó hết rồi à?
“Thùng lớn bảo các ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi”.
“Đổ nước vào”.
Li Lạc theo lệnh đổ nước lạnh vào thùng, chỉ chốc lát, nước lạnh đã bắt đầu sôi lên.
Nhiệt độ của Biển Máu quả thật quá cao, dù ở đây chỉ là một Biển Máu nhỏ cũng nóng đến mức khiến đám Li Lạc toát mồ hôi đầy đầu.
Cố Thanh Hy nên vui mừng trong tay nàng có hơn tám viên Tuyết Tinh Hạch vạn năm, nếu không nàng cũng không chịu nổi.
Biển Máu?
Khà…
Người xưa gọi nham thạch là Biển Máu, cũng đáng sợ thật đấy.
“Đưa ngài ấy vào trong thùng”.
Cố Thanh Hy vừa chơi đùa dược liệu vừa nói.
Nơi này đối với người khác mà nói là nóng cháy, nhưng đối với Dạ Mặc Uyên mà nói thì lại không cảm nhận được chút nhiệt độ nóng nào.
Dạ Mặc Uyên vừa mới vào trong thùng, nhiệt độ trong thùng lập tức hạ xuống.
Cố Thanh Hy cho không ít dược liệu vào trong thùng, nàng vỗ Tiểu Cửu Nhi quấn trên cổ tay nàng.
Dạ Mặc Uyên lập tức che huynh đệ của mình lại, cảnh giác trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy.
“Nàng lại muốn làm gì?” .
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Cố Thanh Hy trợn mắt: “Chàng nghĩ ta muốn làm gì?”
Nơi này nóng muốn chết, đi đâu tìm rắn rết trùng độc ngâm thuốc cho hắn tắm?
“Tiểu Cửu Nhi, đi, dẫn Biển Máu vào thùng”.
Mọi người kinh hãi.
Đó là nham thạch Biển Máu đấy.
Nham thạch Biển Máu nhiệt độ cao khủng khiếp, ngay cả sắt đá cũng có thể hòa tan.
Nếu dẫn nước ở Biển Máu vào trong thùng, chẳng phải sẽ làm chủ tử phỏng chết sao?
“Vương phi, người không đùa đấy chứ?”
“Ngươi xem ta có giống như đang đùa không?”, Cố Thanh Hy nghiêm túc đáp.
Trong mắt nàng đầy vẻ nghiêm túc, không có chút vẻ trêu đùa nào.
“Nhưng… đó là nham thạch Biển Máu, đến gần bên rìa thôi cũng sẽ bị nóng chết, huống hồ…”
“Ngài ấy thể chất đặc biệt, không sợ nóng, muốn áp chế Hàn độc và Huyết Diệp Tà Độc trong cơ thể chỉ có thể dùng nước Biển Máu nóng nhất. Trước kia, ta đã nói với chàng, quá trình chữa trị sẽ rất đau khổ, hơn nữa còn có xác suất thất bại, bây giờ chàng hối hận còn kịp”.
“Nàng làm đi, ta tin nàng có chừng mực”, Dạ Mặc Uyên liếc nhìn Biển Máu cuồn cuộn, trong lòng ít nhiều có chút không dám chắc, nhưng hắn vẫn chọn tin tưởng Cố Thanh Hy, chọn giao tính mạng của mình cho nàng.
“Chủ tử…”
Li Lạc sốt ruột.
Chủ tử tin tưởng Vương phi, chứng minh Vương phi có thể nắm chắc, có bản lĩnh, nhưng rủi ro thật sự quá lớn, ngộ nhỡ…
Cố Thanh Hy cong môi cười, nụ cười xán lạn, thần thái kiên định: “Yên tâm, ta sẽ cố hết sức mình”.
“Được”.
“Tiểu thị vệ, một khi bắt đầu giải độc, Dạ Mặc Uyên sẽ hoàn toàn mất hết võ công, trong quá trình giải độc không thể bị quấy rầy, nếu không sẽ uổng công vô ích”.
Li Lạc nghiêm mặt đáp: “Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ liều chết cũng sẽ không để bất cứ ai đến gần nơi này”.
Cố Thanh Hy gật đầu, nhìn nhau cười với Dạ Mặc Uyên.
Tiểu Cửu Nhi bất mãn kêu xì xì, đuôi rắn viết hai chữ lên tay Cố Thanh Hy.
Năm mươi.
Cố Thanh Hy xách nó lên ném thẳng vào Biển Máu, Tiểu Cửu Nhi kinh hoảng, giữa đường chuyển hướng, bò đến bên thùng của Dạ Mặc Uyên, ấm ức kêu xì xì.
Cố Thanh Hy mất kiên nhẫn: “Nuôi rắn nghìn ngày, dùng rắn một giờ, ngươi ở phủ Dạ Vương ăn bao nhiêu cân thịt rồi? Ngươi tự mình đếm xem, còn có mặt mũi mặc cả, năm mươi con heo, sao ngươi không đến chuồng lợn cướp đi”.
Li Lạc và một ám vệ khác hoang mang.
Vương phi nói gì với con rắn nhỏ vậy?
Cái gì mà năm mươi con heo?
Dạ Mặc Uyên nâng mí mắt lên: “Làm theo lời nàng ấy nói, làm xong cho ngươi một trăm con heo”.
Tiểu Cửu Nhi sáng mắt lên, nhìn Dạ Mặc Uyên, đã có thêm chút thiện cảm.
Nó kêu xì xì, dường như đang xác nhận.
Dạ Mặc Uyên lạnh giọng nói: “Bản vương đã nói sẽ làm, nhưng nếu ngươi làm hỏng chuyện, bản vương mong ngóng được ăn rắn chín đầu kho lâu lắm rồi”.
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi lắc đầu, bày ra biểu cảm thắng lợi.
Chỉ thấy cơ thể nó dần dần biến lớn lên.
Cuối cùng một mét, năm mét, mười mét, ba mươi mét, năm mươi mét, một trăm mét… một trăm ba mươi mấy mét… dần dần to ra.
Đám Li Lạc nhìn mà sững sờ.
Đây thật sự là con rắn nhỏ chỉ bằng chiếc đũa kia sao?
Sao lại to như vậy?
Thân rắn này còn to hơn cả chậu rửa mặt ấy nhỉ?
Lại nhìn xem đầu nó, một sinh ba, ba sinh năm, năm sinh bảy, bảy sinh chín…
Lại... lại có chín cái đầu cực lớn.
Ám vệ Trường Thanh bên cạnh Li Lạc sợ đến mức hai chân nhũn ra, cơ thể không ngừng run rẩy.
Li Lạc cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
Nó lại biến thân thành mãng xà khổng lồ chín đầu?
Đây là rắn gì?
Nó quẫy đuôi, tảng đá lớn rơi ầm ầm vào trong nham thạch Biển Máu, làm nham thạch cuồn cuộn bắn ra.
Nham thạch vừa khéo rơi hết vào thùng gỗ.
Đám Li Lạc nhìn mà khiếp sợ, lỡ như Biển Máu vẩy trúng người chủ tử, phỏng chết chủ tử thì phải làm sao?
Ầm ầm ầm…
Tiểu Cửu Nhi ném đá ném đến say mê.
Cố Thanh Hy trợn tròn mắt.
Con mãng xà này, ném đá nghiện rồi sao?
Nham thạch không ngừng tràn vào thùng gỗ, nhiệt độ trong thùng đột ngột nâng cao, dù khí lạnh của hắn làm giảm bớt sức nóng của nham thạch, nhưng nham thạch không ngừng đổ vào vẫn khiến hắn khó mà chịu nổi.
Nóng.
Nóng quá.
Cũng không biết Cố Thanh Hy đã cho dược liệu gì vào thùng, khí lạnh trên người hắn dần dần tan biến, đã không còn sức dung hòa nhiệt độ của nham thạch trong thùng nữa.
Mồ hôi rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn chảy mồ hôi từ khi sinh ra đến nay.
Sự nóng lạnh luân phiên trên người dường như muốn xé hắn thành hai nửa.