Vẻ mặt Dạ Mặc Uyên đau khổ, dường như đang kìm nén gì đó.
Li Lạc sốt ruột nói: “Vương phi nương nương, chủ tử rất đau khổ, trong thùng gỗ dẫn đến nhiều dung nham như vậy chắc là đủ rồi. Có nên bảo… con rắn chín đầu kia dừng lại không?”
“Chưa đủ, vẫn chưa tới cực hạn”.
Cố Thanh Hy vốn muốn nói Tiểu Cửu Nhi làm chậm lại, nhưng dù sớm hay muộn, nên chịu đựng vẫn phải chịu, chi bằng giải quyết nhanh chóng, một lần là xong, tránh phải chịu nhiều đau khổ uổng công.
Thùng gỗ chưa vỡ, nhưng nước trong thùng không ngừng sôi trào, thậm chí hiện ra màu đỏ vàng.
Đó đâu phải là nước, rõ ràng là ngâm trong dung nham.
Đám Li Lạc sốt ruột xoay vòng, chỉ muốn chịu khổ thay chủ tử.
Dạ Mặc Uyên nghiến răng chịu đựng, không để mình phát ra tiếng.
Hai luồng khí cực nóng và cực lạnh không ngừng giằng xé trong cơ thể, đúng là đau đớn hơn cả bị ngũ mã phanh thây gấp nghìn vạn lần.
Cố Thanh Hy không ngừng lấy dược liệu ra khỏi hòm thuốc, đặt ở trong thùng giúp hắn giảm cơn đau, điều trị lá lách, dạ dày, thận…
“Cố gắng chịu đựng một chút, Hàn độc và Huyết Diệp Tà Độc của chàng đã cắm rễ trong cơ thể quá lâu, dẫn đến tuần hoàn trong cơ thể chàng không thông thuận, hai chân chàng muốn đứng lên được phải đẩy mạnh tuần hoàn máu trong cơ thể chàng”.
Dường như sợ Dạ Mặc Uyên không hiểu, Cố Thanh Hy lại bổ sung một câu: “Trước kia chàng dẫn độc đến chân, cho nên Hàn độc tập trung hết ở hai chân, cần phải hóa giải số độc sót lại ở hai chân chàng, đẩy mạnh tuần hoàn máu toàn thân”.
Dạ Mặc Uyên gật đầu.
Hắn nghe hiểu, không cần phải giải thích lần nữa.
Hắn cũng sẽ cắn răng chịu đựng tiếp.
Mấy chục năm khổ thế nào hắn cũng đã chịu, lần này hắn cũng có thể chống đỡ được.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vẻ mặt Dạ Mặc Uyên càng lúc càng đau khổ, cũng càng lúc càng xấu đi, mơ hồ còn có tiếng rên trầm thấp thoát ra, có thể thấy hắn đã chịu đựng đến cực hạn.
Nhiệt độ dung nham cao, dù đám Li Lạc võ công cao cường, đứng bên hồ dung nham thời gian dài cũng không chịu nổi.
Cơ thể bọn họ lảo đảo, dường như cũng đang liều mạng chịu đựng.
Cố Thanh Hy nói: “Các ngươi đứng ở đây lâu quá rồi, đổi ca đi”.
Cố Thanh Hy do dự một lúc, lấy hai viên Tuyết Tinh Hạch vạn năm ra đưa cho hai người họ.
“Cầm lấy trước đi, có Tuyết Tinh Hạch thì có thể tạm thời chống đỡ được nhiệt độ của Biển Máu”.
Thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên ai cũng trung thành tận tâm.
Cho bọn họ mượn Tuyết Tinh Hạch, nàng không sợ.
Nước Biển Máu trong thùng từ màu đỏ vàng dần biến thành màu đen, tỏa ra mùi tanh hôi.
Cố Thanh Hy lau mồ hôi, miệng lộ ra nụ cười hân hoan.
Nàng đoán không sai, muốn áp chế kịch độc trong cơ thể hắn thì phải tìm một phương pháp bá đạo hơn cơ thể hắn.
Từ xưa nước lửa kị nhau, Hàn độc dùng dung nham áp chế là tốt nhất.
Tiểu Cửu Nhi vẫn đang không ngừng ra sức dẫn nước Biển Máu vào trong thùng.
Cái đầu to lớn của nó không ngừng chuyển động, giống như không hiểu nước Biển Máu nhiệt độ rất cao, vì sao đến thùng nước lại bỗng nhiên hạ nhiệt?
“Bây giờ ta giúp chàng châm cứu, một khi kim này đâm vào, trong vòng bảy này, nội lực trong cơ thể chàng sẽ mất hoàn toàn, chàng chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Dạ Mặc Uyên liếc đôi mắt âm hiểm nhìn Li Lạc.
Li Lạc nghiêm túc nói: “Chủ tử yên tâm, thuộc hạ đã sắp xếp xong mọi thứ, bảo đảm sẽ không có bất cứ ai phát hiện ra ngài và Vương phi đến thành Vô Song, cũng sẽ không ai phát hiện ngài và Vương phi nương nương ở nơi này”.
Dạ Mặc Uyên siết chặt hai nắm tay, cố gắng áp chế cơn đau của cơ thể, cắn răng nói: “Châm đi”.
Một câu châm đi đồng nghĩa giao toàn bộ tính mạng của mình cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy cũng không dám lơ là, lấy kim ra, đâm vào các huyệt quan trọng của hắn như huyệt Thiên Trì, huyệt Bách Hội,…
“A…”
Dạ Mặc Uyên đau đớn rên lên.
Cố Thanh Hy nói: “Có hơi đau, nhưng chàng chịu đựng một chút, chỉ cần chịu được năm ngày, hai chân chàng có thể đứng lên rồi”.
“Được”.
Li Lạc cũng không biết trên đầu chủ tử nhà mình bị châm bao nhiêu kim, hắn ta chỉ biết rất nhiều huyệt vị mà một người tập võ như hắn ta lại không biết, cũng không biết Vương phi đã dùng thủ pháp gì.
Máu độc trong thùng càng lúc càng nhiều, nếu không phải Tiểu Cửu Nhi không ngừng dẫn nước Biển Máu vào, e rằng thùng nước dược liệu của chủ tử đã đặc dính lại.
“Phù, cuối cùng cũng xong”.
Cây kim cuối cùng châm vào, Cố Thanh Hy thở ra một luồng khí đục.
“Các ngươi múc hết nước trong thùng ra, sau đó cho nước sạch vào, dược liệu cho vào theo tỷ lệ này”.
“Vâng”.
“Đúng rồi, cứ cách hai canh giờ lại làm theo phương pháp này một lần, nước thuốc mới có thể giúp bài trừ máu độc của ngài ấy nhanh hơn, thúc đẩy tuần hoàn máu”.
“Vâng”.
Làm xong mọi thứ, Li Lạc hỏi dò: “Vương phi nương nương, có phải tắm theo phương pháp này, năm ngày sau là hai chân của chủ tử thật sự có thể chữa lành hay không?”
“Làm gì nhanh vậy được, cởi áo của chủ tử nhà ngươi ra, để ngài ấy nằm lên nham thạch đó”.
Dạ Mặc Uyên đang chịu đựng cơn đau giày vò mở mắt ra: “Cởi áo? Nằm ở đó? Chỗ này lộ thiên đấy”.
“Chàng ngâm trong nước sao ta có thể châm cứu hai chân cho chàng được. Chàng không nằm trên nham thạch sao có thể ngăn chặn Hàn độc”, Cố Thanh Hy trợn mắt.
Xem nàng là gì?
Phụ nữ háo sắc à?
Thấy đàn ông là nhào tới?
Cũng không nhìn xem bây giờ trên người hắn còn bao nhiêu độc sót lại.
Nàng còn sợ bị trúng độc ấy chứ.