Ban ngày các nàng có thể núp trong học viện, nhưng quan trọng là buổi tối thì sao?
Thu Nhi còn định hỏi tiếp, Cố Thanh Hy đã nhấc chân đi vào nội viện.
Học viện chia làm nội viện và ngoại viện, những người hầu như nàng ta chỉ có thể chờ tiểu thư nhà mình ở ngoại viện.
Trên đường Cố Thanh Hy đi ngang qua, tất cả mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ.
Liễu Nguyệt và mấy người tinh mắt phát hiện ra nàng bèn chạy chậm tới.
"Lão đại, sao ngươi lại mặc cái bộ đồ tồi tàn thế kia? Phủ Thừa Tướng keo như vậy luôn hả?"
Cố Thanh Hy không nhịn được đỡ trán.
Chưa nói quần áo của nàng đều làm mền đắp cho vị chiến thần Dạ Vương kia, không thì nàng cũng không dám mặc bộ đồ đó, lỡ bị hắn nhận ra thì sao?
"Thỉnh thoảng thay đổi phong cách".
"Nhưng chất vải của bộ đồ này cũng tệ quá rồi, mặc vào không cộm da à?"
"Nếu ngươi thương ta, còn không bằng cho ta ít tiền, ta đi mua một bộ mới".
Liễu Nguyệt ngại ngùng cười: "Phủ Thừa Tướng của ngươi còn thiếu chút tiền ấy sao? Đúng rồi, ngươi biết không, có rất nhiều người đều đang cá xem ai có thể tiến vào chung kết đó. Mọi người đều cược ngươi thua, đúng là không có mắt nhìn người gì hết".
Vu Huy đi cùng không nhịn được chen mồm: "Nhị ca, chẳng phải ngươi cũng cược lão đại thua à?"
Liễu Nguyệt gõ trán hắn ta một cái, nháy mắt ra hiệu: "Ngươi biết cái gì, ta là thấy họ đáng thương nên cho họ ít bạc xài".
Cố Thanh Hy trông thấy hết vẻ mặt của họ, bĩu môi, vươn tay hỏi: "Tiền ta bảo các ngươi chuẩn bị ngày hôm qua đâu?"
"Đều ở đây".
Mọi người tốp năm tốp ba lấy bạc ra, nhưng lại chỉ có mấy trăm lượng bạc.
Cố Thanh Hy đen mặt: "Chỉ có nhiêu đó?"
"Cái này... lúc trước xài nhiều quá, trong nhà cũng không cho, có nhiêu đó đã rất tốt rồi".
Bọn họ nào dám nói cho nàng, sáng sớm đến học viện đã bỏ một số tiền lớn cược Cố Thanh Hy thua như những người khác chứ.
Có thể giữ lại mấy trăm lượng bạc đã là nể mặt Tiêu Vũ Hiên rồi.
Đằng trước cách đó không xa, mấy thế gia công tử cũng đang đánh cược, lớn tiếng rêu rao chỉ cần cược Cố tam tiểu thư thắng là có thể nhận lại được gấp 200 lần. Nhưng mà vẫn chẳng có ai cược nàng thắng, tất cả đều cược nàng thua.
Cố Thanh Hy ngậm một cọng cỏ đuôi cáo, nghênh ngang bước tới, bịch một tiếng, cược hết bạc trong tay vào mình.
"1200 lượng bạc, cược ta thắng".
Mọi người có mặt ở đây không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Cố Thanh Hy thế mà lại cược chính mình thắng?
Nàng là sợ thua quá mất mặt à?
Ngày hôm qua, ai trong học viện mà chưa thấy nàng mất mặt như thế nào?
Đám người Liễu Nguyệt lập tức sốt ruột: "Lão đại, lẽ nào hôm qua ngươi nói với chúng ta cách kiếm món tiền lớn chính là cái này?" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
4. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
=====================================
"Ha ha... kiếm món tiền lớn? Ta không nghe nhầm đó chứ? Chẳng lẽ Cố Thanh Hy nghĩ mình có thể tiến vào chung kết chắc?"
"Nếu nàng có thể tiến vào chung kết thì ta sẽ gọi nàng là bà nội".
Sắp đến giờ vào học, trong học viện lục tục có không ít người xúm lại, đều đồng loạt cười to, nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ.
Đương Đương công chúa được người bủa vây bước tới, đằng sau còn có đám Cố Sơ Lan, Cố Sơ Vân.
Nàng ta mỉa mai: "Người nào đó cũng không nhìn lại mình xem, còn tưởng rằng mình sẽ thắng nữa chứ, đúng là không biết tự lượng sức mình".
"Ơ, đây không phải là cháu gái của ta sao, chào buổi sáng, cô đến cược thẩm thẩm thẳng hả?"
"Thẩm gì chứ, ngươi mà cũng xứng làm thẩm ta sao?"
"Lạ ghê, lẽ nào chiến thần không phải hoàng thúc của cô sao? Được rồi, nếu chiến thần không xứng làm hoàng thúc cô vậy coi như ta chưa nói gì".
Đương Đương công chúa tức muốn bể phổi: "Ta rõ ràng là nói ngươi, liên quan gì đến hoàng thúc ta?"
"Ta cũng là vợ chưa cưới của hắn, cả hai là một thể với nhau. Nếu ta không xứng thì sao hắn xứng? Ngươi yên tâm, chờ ta gặp hắn chắc chắn sẽ kể kỹ càng cho hắn nghe, bảo Đương Đương công chúa nói hắn không xứng làm hoàng thúc của mình trước mặt mọi người".
Đương Đương công chúa tức ói máu, sao không ai nói cho nàng ta biết miệng lưỡi của Cố Thanh Hy lại lợi hại như vậy?
Ngày hôm qua, Đương Đương công chúa bị nàng vả mặt trước bàn dân thiên hạ đã khiến nàng ta cực kỳ xấu hổ. Giờ lại sỉ nhục nàng trước mặt mọi người, cơn tức này nếu còn nhịn được thì nàng ta không phải là Đương Đương công chúa.
Nàng ta đang định nổi giận thì thấy Cố Thanh Hy cười hì hì nói:
"Công chúa, hay là chúng ta cá đi, nếu ta thua thì mặc cho cô giải quyết ta thế nào cũng được".
Con ngươi Đương Đương công chúa đảo một vòng, tức giận hỏi: "Cá cái gì?"
"Ừ, cá ta có thể tiến vào chung kết hay không".
"Ngươi muốn cược mình thua?"
"Đương nhiên là thắng".
"Được, ta cược với ngươi. Nếu ngươi thua thì ngươi phải làm nô lệ cho ta cả đời, mặc ta sử dụng, còn không thể cãi lại", Đương Đương công chúa cười đắc ý nói.
Hoàng huynh giúp nàng, mẫu hậu cũng giúp nàng, còn cảnh cáo nàng ta đừng có chọc Cố Thanh Hy. Đương Đương công chúa đang lo không tìm được cách dạy cho Cố Thanh Hy một bài học, giờ nàng lại tự dâng lên tận cửa. Bất kể thế nào, nàng ta đều không thể bỏ qua cơ hội này.
Cố Thanh Hy vứt cỏ đuổi cáo ở trong miệng đi, không chút do dự đáp: "Được, vậy nếu cô thua, cô phải cho ta 100 vạn lượng bạc".
Hít...
100 vạn lượng bạc...
Vậy mà nàng cũng mở miệng cho được, sao không đi cướp luôn đi?
Sắc mặt Đương Đương công chúa có chút khó coi, Cố Thanh Hy rõ ràng là muốn ăn cướp.
Đám người Liễu Nguyệt kéo ống tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: "Lão đại, chúng ta có thể đừng quậy được không? Đương Đương công chúa nổi tiếng chanh chua, ngươi mà rơi vào trong tay nàng ta thì chắc chắn sẽ sống không bằng chết đó".
"Đúng vậy, tuy 100 vạn lượng bạc rất mê người, nhưng ta cũng không xài hết nhiều như vậy".
Đương Đương công chúa đen mặt, nổi giận nói: "Nè, ngươi nói ai chanh chua hả? Để bổn công chúa dạy cho ngươi một bài học".
Cố Thanh Hy chắn trước mặt Liễu Nguyệt, thay đổi đề tài, cười như không cười nói: "Sao... hay là công chúa không dám cược?"
"Bổn công chúa có gì mà không dám cược, ngươi muốn tự tìm lấy cái chết thì ta đây tiếp thôi. Bổn công chúa cá với ngươi".
"Được, nói miệng không bằng chứng, viết giấy làm chứng đi".
Cố Sơ Lan tức cái lồng ngực, hận Cố Thanh Hy đến nghiến răng nghiến lợi.
Giờ có cơ hội dạy cho nàng một bài học nên nàng ta là người đầu tiên đi lấy giấy và bút.
Cố Sơ Vân nhíu hàng mày xinh đẹp lại, khuyên: "Công chúa, xin hãy cẩn thận, 100 vạn lượng bạc rất nhiều, lỡ mà..."
Nàng ta còn chưa nói xong, Cố Sơ Lan đã cãi lại liền.
"Nhị tỷ, lời ấy của tỷ sai rồi. Lẽ nào tỷ cho rằng chỉ với đồ ngốc như Cố Thanh Hy là có thể tiến vào chung kết sao? Nếu muốn tiến vào chung kết thì phải thắng hết tuấn nam tài nữ của cả nước mới có thể lọt vào top 3".