“Đổi cách khác”.
“Đây là cách duy nhất. Nếu không dùng cách này, không những hai chân chàng không thể đứng lên, mà ngày cả cái mạng nhỏ của chàng cũng sẽ để lại nơi đây”.
“...”.
“Hai người các ngươi còn không mau dìu ngài ấy dậy”.
“Nhưng mà... “, nhưng chủ tử vẫn chưa ra lệnh.
“Các ngươi muốn trơ mắt nhìn chủ tử của các ngươi chết có phải không?”
“Đương nhiên không phải”.
“Vậy còn không mau dìu ngài ấy dậy nằm xuống đó”.
“Đợi một chút, nằm trên nham thạch cũng được, nhưng những chỗ quan trọng trên cơ thể phải che lại”, Dạ Mặc Uyên nói.
“Làm như ta chưa nhìn thấy cơ thể chàng vậy”.
“Cố Thanh Hy”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng.
Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn rồi.
“Được, được, được, trừ những nơi cần châm cứu ra, những vị trí khác chàng có thể che lại, được chưa”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên hơi tốt lên một chút.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã biết mình lại bị người phụ nữ này đùa bỡn.
Hắn nằm trên nham thạch nóng hổi, quần áo trên người gần như bị Cố Thanh Hy cởi ra hết, từ ngực trở xuống châm không ít kim bạc, đau đến mức hắn suýt chút nữa chảy nước mắt.
Càng khiến người ta buồn bực hơn là, hắn lại bạo lộ trước mặt Cố Thanh Hy lần nữa.
Dạ Mặc Uyên tức giận nói: “Cố Thanh Hy, nàng đã hứa những chỗ không cần châm cứu thì che lại”.
“Ta đã nói thế, nên không phải ta đã che cả cổ của chàng lại rồi sao?”
Cổ thì có tác dụng gì?
Quan trọng là từ cổ trở xuống đều không che.
Trị liệu hai chân, nơi châm cứu không phải là hai chân của hắn sao?
Vì sao toàn châm cứu ở thân trên của hắn?
Vả lại, không biết Cố Thanh Hy dùng thuốc gì mà toàn thân hắn mềm nhũn, không còn sức để nhấc tay lên.
Dường như biết cơn giận trong lòng Dạ Mặc Uyên, nàng giải thích: “Hai chân chàng chỉ là dụng cụ mà thôi, muốn trị khỏi hai chân thì phải chữa trị từ nguồn gốc”.
Ngụy biện kiểu gì vậy?
Người phụ nữ này, rốt cuộc có phải nàng cố ý không?
Dạ Mặc Uyên sắp sửa nổi đóa, nhưng Cố Thanh Hy lại làm một chuyện khiến hắn càng tức giận, xấu hổ, phiền não hơn.
Nàng... lại dùng kim châm vào “huynh đệ” của hắn.
“Cố Thanh Hy...”
Một tiếng quát vang vọng đất trời.
Ngay cả dung nham cuồn cuộn cũng quay cuồng theo mấy đợt.
Cố Thanh Hy bị dọa đến mức run tay, một cây kim đâm lệch, đâm vào nơi yếu ớt nhất của hắn.
Dạ Mặc Uyên đau đến xuýt xoa, khuôn mặt anh tuấn nhăn lại.
Đau...
Đau chết hắn rồi.
Hắn nghi ngờ liệu đời sống tình dục nửa đời sau của mình có chấm dứt bởi tay Cố Thanh Hy hay không.
Cố Thanh Hy vuốt trán, vội vàng rút kim ra. . đam mỹ hài
“Là chàng đột nhiên quát lên, kim của ta mới đâm lệch, không thể trách ta”.
Có lẽ nàng rút kim quá nhanh, hoặc chỗ đó quá yếu ớt, Dạ Mặc Uyên lại đau đến mức hít ngược một hơi lần nữa.
Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng Cố Thanh Hy đã bị hắn giết nghìn vạn lần.
Hắn cũng phục bản thân mình rồi.
Hắn lại đi tin người phụ nữ này.
Thảo nào Thanh Phong hay nói thà tin thế giới này có ma quỷ cũng không thể tin vào miệng của phụ nữ.
Li Lạc gần như không dám nhìn sắc mặt của chủ tử nhà mình.
Sụp đổ tam quan quá.
Vương phi chữa chân thì chữa chân, sao phải dùng phương pháp cực đoan như vậy?
Chủ tử là nhân vật cao cao tại thượng, đã bao giờ bị người ta làm xấu hổ đến thế đâu.
“Cố Thanh Hy, tốt nhất nàng nên cầu nguyện nàng có thể trị khỏi hai chân của ta, nếu không...”
Những lời phía sau hắn không nói, nhưng ai cũng nghe ra được ý cảnh cáo trong đó.
“Chàng im lặng đi, cứ làm ta giật mình như vậy, ta khó mà châm kim”.
Cố Thanh Hy vừa nói vừa lấy một mảnh vải ra, nhét thẳng vào miệng Dạ Mặc Uyên, chặn cái miệng ồn ào của hắn lại.
Li Lạc ngăn cản: “Vương phi, làm vậy e là không ổn”.
“Sao lại không ổn? Vương gia tùy hứng, các ngươi cũng tùy hứng theo? Các ngươi cũng không nhìn xem bây giờ là tình hình như thế nào, làm lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, khiến Vương gia mất mạng, các ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?”
“Thuộc hạ... thuộc hạ không dám...”
Nhưng chặn miệng của chủ tử... cách làm này có phải quá cực đoan không...
Đợi chủ tử được chữa lành, hoặc khôi phục võ công, sao ngài ấy có thể tha cho bọn họ?
“Nếu đã không dám thì im miệng, mạng sắp mất rồi còn quan tâm thể diện. Hơn nữa, những gì chàng có, trừ phụ nữ và thái giám ra, những người đàn ông khác đều có, cũng đâu phải giống như Tiểu Cửu Nhi, mọc chín cái đầu hình dạng kỳ quái”.
Cố Thanh Hy vừa nói vừa dùng sức vỗ vào “huynh đệ” của hắn.
Dạ Mặc Uyên đau đớn, cả người co lại.
Cũng không biết hắn lấy đâu ra sức lực, đánh ầm một chưởng xuống mặt đất, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy.
Dù không có nội lực, dù bị nước thuốc ngâm đến mức cả người mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, nhưng một chưởng của hắn vẫn khiến mặt đất rung chuyển.
Cố Thanh Hy rụt cổ lại.
Tên này, bản lĩnh lớn, chưa biết chừng đột nhiên thẹn quá hóa giận lấy mạng của nàng.
Cố Thanh Hy nói: “Hai người các ngươi dùng số vải này trói Dạ Mặc Uyên lại, nhớ rõ, phải trói chặt một chút, tuyệt đối đừng để ngài ấy cử động loạn xạ, miễn ảnh hưởng đến việc châm cứu”.
“Nương nương, chuyện này tuyệt đối không thể, chủ tử thân phận cao quý, bọn ta chỉ là hạ nhân nhỏ bé, sao dám trói chủ tử của mình”.
“Vậy ta cho hai ngươi lựa chọn, thứ nhất, trói Dạ Mặc Uyên lại, đề phòng hắn cử động lộn xộn. Thứ hai, nhìn hắn khi dược mất hiệu lực, độc phát tử vong, các ngươi tự lựa chọn đi. Hắn không còn thời gian, nhưng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, lỡ như không may thành quả phụ, ta cũng có thể tìm một người khác tái giá”.
“Chuyện này...”