Hoàng hậu Sở Quốc bỗng nhiên gào lên: “Năm tuổi? Nó mới năm tuổi ngươi đã làm chuyện đó với nó, ngươi có còn là người không? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà”.
“Ha… Sao, bà muốn xem tận mắt hả?”
“Bốp…”
Lan kỳ chủ tát Diệp Phong một cái thật mạnh, sức lực đó mạnh đến mức Diệp Phong suýt ngất đi.
“Tiện nhân, bổn tọa đã sớm chơi ngán rồi, Mẫu Đơn kỳ chủ, ngươi vẫn luôn muốn có được hắn cơ mà, hôm nay bổn tọa sẽ tặng hắn cho ngươi”.
Mẫu Đơn kỳ chủ vui vẻ, lắc lư đi tới nói: “Thế thì cảm ơn Lan kỳ chủ nhé, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để hắn cô đơn lẻ loi, chờ ta chơi chán rồi, vẫn còn vài kỳ chủ nữa mà, cùng lắm thì cho bọn thuộc hạ của ta, chúng cũng thèm nhỏ dãi thân thể Diệp Phong lâu rồi, ha ha”.,
Cố Thanh Hy nghe mà nghiến răng nghiến lợi.
Võ công của nàng thấp kém, không phải là đối thủ của bọn họ, Phù Quang lại đang bị thương.
Nội lực của Dạ Mặc Uyên đã biến mất, thuộc hạ của hắn cũng không tiện ra mặt, nếu không sẽ đánh động đến Thiên Phần tộc, đến lúc đó Dạ Mặc Uyên sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng phải cứu Diệp Phong thế nào đây?
Cúi đầu nhìn lại, thấy ở lưng chừng núi không chỉ có Lan kỳ chủ, Mẫu Đơn kỳ chủ cùng với mấy kim cang hộ vệ của ông ta, mà còn có một vài cao thủ nàng không biết mặt. Có thể nói là cao thủ tụ họp.
Phù Quang nhíu mày: “Chủ tử, làm sao bây giờ?”
Với tính tình của Diệp Phong, nếu hắn ta mất hết tôn nghiêm ở đây, e là chút dũng khí sống còn của hắn ta cũng biến mất.
“Sao Lan kỳ chủ lại đột nhiên đến núi Hồ Lô thế?”
“Cái này… Thuộc hạ cũng không rõ lắm”.
Cố Thanh Hy sờ cằm, cuối tầm mắt chính là nhóm nhỏ của Thiên Phần tộc.
Nhóm đó không có Ôn Thiếu Nghi, chỉ có vài trưởng lão và đệ tử.
Ánh mắt nàng đột nhiên sáng người.
“Chúng ta không thể đối phó được người Ma tộc, nhưng có người lại làm được”.
“Chủ tử muốn tìm Chiến thần giúp đỡ hả? Có Chiến thần ra tay thì nhóm Diệp Phong có cơ hội được cứu rồi”.
Dạ Mặc Uyên?
Hắn còn chẳng thể giữ nổi mình, tìm hắn làm gì.
Cố Thanh Hy ghé tai Phù Quang nói một lát, khiến hắn ta sợ đến mức liên tục lùi về phía sau, nhìn nàng với ánh mắt không dám tin.
“Chủ tử, làm thế không ổn lắm đâu”.
“Chẳng sao đâu, cứ làm theo lời ta”.
“Rõ…”
Dưới sườn núi.
Mẫu Đơn kỳ chủ nói: “Hôm nay ta muốn thấy màu đỏ, Lan huynh, chi bằng chúng ta cùng thưởng thức món đồ chơi ta mới nghiên cứu ra đi”.
“Thế cũng tốt. Gần đây thứ tiện nhân này bẩn lắm, cũng nên cho hắn nếm mùi đau khổ”.
“Các ngươi muốn làm gì, Diệp Phong chỉ là một đứa nhỏ hiền lành, các ngươi không thể tra tấn hắn như vậy”.
Hoàng hậu Sở Quốc cố gắng bò dậy, lại ngã xuống.
Diệp Phong cắn răng thật chặt.
Bọn họ muốn tra tấn thế nào, hắn ta cũng không sợ.
Dù có ban thưởng hắn ta cho Mẫu Đơn kỳ chủ, Diệp Phong cũng chấp nhận.
Hắn ta chỉ muốn hoàng hậu Sở Quốc an toàn rời khỏi đây.
Diệp Phong âm thầm cười lạnh.
Nếu lần này hắn có thể sống sót rời khỏi đây, tất cả những gì bọn họ ban tặng, hắn ta sẽ đòi lại gấp ngàn, gấp vạn lần.
“Các ngươi muốn gì cứ nhắm vào ta đây này, thả hắn ra”.
Hoàng hậu Sở Quốc đau như tim đang nhỏ máu.
Diệp Phong là người hiền lành như thế, tại sao những người này lại muốn tra tấn hắn như vậy
Diệp Phong tốt đẹp như thế, lòng tự trọng cao ngất trời, bà ấy thật sự không dám tưởng tượng cảnh hắn trở thành một người hầu, mặc cho Lan kỳ chủ tra tấn, lòng hắn đã phải đau đến mức nào.
Diệp Phong cười đầy đau thương: “Phu nhân, Diệp Phong chỉ là mạng cỏ rác, không đáng để người phải như thế… Thật lòng xin lỗi… Năng lực của Diệp Phong có hạn, không thể bảo vệ được người”.
“Hài tử…"
“Ta đã sớm quen với những tra tấn thế này, không chết được, cùng lắm chỉ là những vết thương da thịt mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, phu nhân không cần phải lo lắng”.
Hắn ta nói nghe như gió thoảng mây bay, nhưng lại khiến hoàng hậu Sở Quốc càng thêm đau lòng.
Nhìn hộp sắt lạnh như băng đó, Diệp Phong đảo mắt nhìn tất cả mọi người ở đây, cuối cùng cố gắng thoát khỏi gông xiềng của kỳ thủ, từng bước đi về phía chiếc hộp.
Trên những cây sắt nhọn vẫn còn dính máu tươi, không biết đã có bao nhiêu người bị đâm ở trong này.
Diệp Phong nuốt hết những chua xót vào bụng, hít một hơi thật sâu, tự động bước vào.
“Không… Không được…”
Hoàng hậu Sở Quốc chật vật đi tới.
Những cây sắt nhọn đó khiến mắt bà ấy đau nhói.
Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ đều không ngờ Diệp Phong lại chủ động đến thế.
Trên thực tế, dù hắn ta có phản kháng cũng không thể thoát được số mệnh này.
“A… Ngươi đã muốn thử như thế thì ta đành phải thỏa mãn ngươi thôi, người đâu, đóng cửa”.
Cánh cửa sắt khép lại, bên trong phát ra tiếng kêu rên, bên dưới cánh cửa, dòng máu đỏ tươi chảy dài.
Hoàng hậu Sở Quốc đau đến nỗi chết lặng. . ngôn tình sủng
Phía trên sườn núi, Cố Thanh Hy gấp đến nỗi xoay vòng, lũ khốn Thiên Phần tộc này vẫn chưa chịu tới.
Mẫu Đan kỳ chủ nói: “Mở tầng thứ hai”.
Ra lệnh một tiếng, nhóm kỳ thủ nhanh chóng đè cửa sắt vào nấc khóa thứ hai, máu tươi nhanh chóng chảy ra.
Lan kỳ chủ không nhịn được vỗ tay khen hay.
“Thì ra cửa đóng càng chặt thì cây sắt sẽ đâm vào sâu hơn, thú vị đấy, nhưng sao bên trong chẳng có âm thanh nào thế, đừng có nói là Tiểu Phong Nhi đã chết bên trong rồi nha?”
“Lan huynh, ngươi vừa mới tặng hắn cho ta, tại sao bây giờ lại quan tâm thế? Chẳng lẽ ngươi vẫn không nỡ bỏ hắn ư?”
“Ta sợ chơi hắn chết mất, thế thì không còn gì thú vị”, ánh mắt Lan kỳ chủ chợt lóe lên, nói một lời thật giả khó dò.
Mẫu Đơn kỳ chủ cười, nhưng nụ cười đó không lan tới đáy mắt.
“Yên tâm đi, Diệp Phong tuấn tú như thế, ta nào có nỡ đẩy hắn vào chỗ chết, hắn không có chết được đâu, chỉ mong Lan huynh đừng quên, ngươi đã tặng Diệp Phong cho ta, đừng có đổi ý nhé”.
“Mở tầng thứ ba”.
“Ưm…”
Diệp Phong chịu đau, dù hắn ta cố cắn răng nén lại thế nào thì vẫn phải kêu rên lên.
Đau…
Rất đau.
Từ trên xuống dưới, ngoại trừ những chỗ chí mạng, hầu như nơi nào cũng bị đâm một cây sắt dài.
Không biết những cây sắt đó được tẩm thứ thuốc gì, cây nào cũng đau thấu xương, còn đau đớn hơn cả xát muối.