Trời đất đổi màu, âm thanh đao kiếm va chạm liên tục truyền đến, cả ngọn núi rung lên từng hồi.
Ngay cả biển máu cuồn cuộn cũng không ngừng dao động.
“Hống hống hống…”
Tiếng dã thú gầm rú liên tục vang lên.
Cuối cùng, sắc mặt Ôn Thiếu Nghi cũng thay đổi.
“Không chỉ một con ma thú cấp sáu, Cố Thanh Hy, ngươi mau dẫn đường, đưa ta sang bờ bên kia”.
“Đại ca à, ở đây chỉ có ba con đường, ta đưa ngươi đi thế nào đây? Quay về đường cũ à?”
“Đường cũ quá xa, bọn họ không chờ nổi đâu!”
“Ta cũng hết cách rồi, đây là lần đầu tiên ta đến nơi này, không quen thuộc chút nào đâu!”
Cố Thanh Hy còn ước gì đám người kia bị cắn chết hết cho rồi.
Dù sao bọn họ cũng chẳng phải thứ gì tốt!
“Ầm ầm…”
Không biết có phải trận chiến phía bên kia quá ác liệt hay không mà biển máu cũng bị khuấy động dữ dội.
Biển máu trước mặt bọn họ bỗng dâng cao, một con rồng khổng lồ đột ngột lao thẳng lên trời.
Nó phun ra những quả cầu lửa khổng lồ, hướng thẳng về phía bọn họ.
Đồng tử Cố Thanh Hy co lại.
Con rồng này dài gần trăm thước, toàn thân vàng óng, hiển nhiên, nó đã ẩn mình dưới biển máu từ trước.
Đây là loại rồng gì?
Vậy mà lại sống ở biển máu?
Nàng lại ngước nhìn cầu lửa, đấy chẳng phải là dung nham từ biển máu sao?
Ôi trời ơi!
Nếu như bị phun trúng, nàng còn mạng à?
Sợ là ngay cả xương cốt cũng không còn đấy!
Phạm vi công kích của cầu lửa quá lớn, Cố Thanh Hy muốn tránh cũng không thể tránh được.
Ngay khi cầu lửa sắp nện vào người nàng, đột nhiên, nó bị một chưởng mạnh mẽ và ác liệt đánh bay.
Kế đó, Ôn Thiếu Nghi bay vọt lên trời, hai tay kết ấn, dùng nội lực bố trí một tấm chắn phát ra hào quang màu trắng ở nơi giao nhau giữa nham thạch và biển máu, ngăn cảnh đòn tấn công tiếp theo của rồng lửa.
Rồng lửa vẫy đuôi một cái, tấm chắn run lên mấy lượt.
Nhưng nó không bị đánh bay, vì thế, rồng lửa quẩn quanh giữa không trung, liên tục va chạm tấm chắn, hòng nuốt chửng Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi.
“Rầm rầm rầm…”
Mỗi một lần va chạm, hào quang liền yếu đi vài phần.
Ôn Thiếu Nghi liên tục dùng nội lực để gia cố màn hào quang.
“Rầm…”
Lại một tiếng va chạm cực lớn vang lên, cùng với đó, biển máu cuộn trào, dung nham nóng chảy từ trên trời trút xuống.
Khóe miệng Ôn Thiếu Nghi rỉ ra máu tươi.
Đôi mắt vẫn luôn dịu dàng và bình thản của hắn ta lóe lên tia khiếp sợ.
Ma thú cấp bảy…
Là ma thú cấp bảy, hơn nữa còn là Huyết Hải Hỏa Long có sức chiến đấu cực mạnh.
Hắn ta, Dạ Mặc Uyên và Ma chủ có thực lực tương đương nhau, nhưng bọn họ cũng chỉ là cấp sáu đỉnh phong mà thôi.
Rồng lửa trước mắt không chỉ có thực lực cao hơn hắn ta, mà còn chiếm được thiên thời địa lợi. Ở đây, trong biển máu có nhiệt độ cực cao, rồng lửa như cá gặp nước, còn bọn họ lại rét vì tuyết, lạnh vì sương.
Mắt thấy tấm chắn hào quang sắp bị phá vỡ, Ôn Thiếu Nghi cau mày nói: “Ngươi đi trước đi!”
“Vậy còn ngươi?”
Dù Cố Thanh Hy có mù thì cũng nhìn ra được thực lực của Ôn Thiếu Nghi yếu hơn rồng lửa, quan trọng hơn nữa là con rồng này nắm được điểm mấu chốt, biết hắn ta e ngại dung nham của biển máu, cho nên nó liên tục khuấy động biển máu, hất về phía Ôn Thiếu Nghi.
Khoan hãy nói đến việc nó liên tục cụng đầu vào tấm chắn hào quang, chỉ riêng số dung nham kia cũng đủ để Ôn Thiếu Nghi nếm đủ trái đắng.
Thời điểm tai họa lâm đầu, hắn ta không lôi nàng ra làm kẻ chết thay, cũng không sợ nàng nhân cơ hội bỏ trốn, mà lại bảo nàng rời đi trước, thấy vậy, Cố Thanh Hy bèn nói: “Không phải ngươi có thể ngưng tụ nước thành băng à? Nước khắc lửa, hay ngươi dùng nước công kích thử đi!”
Dùng nước công kích?
Hắn ta cũng từng có ý định như vậy, có điều, ở đây chỉ có biển máu, không có nước, hắn ta có muốn cũng bất lực.
Cố Thanh Hy ném ra mấy thùng nước từ trong nhẫn không gian, kế đó, cả người nàng như cá chạch, nhanh chóng lách trở về đường cũ, thoát ra ngoài.
“Đây là toàn bộ nước mà ta dự trữ, ngươi xem có thể giúp được gì không? Tình huống khẩn cấp, ta rút lui trước”.
Không phải nàng không muốn ở lại, mà là trận chiến cấp độ này thì nàng có nán lại cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Ngay cả cấp hai mà nàng còn đánh không lại thì huống gì cấp bảy.
Nói đùa à, Ôn Thiếu Nghi và Dạ Mặc Uyên liên thủ còn chưa chắc đánh thắng được đấy.
Ngay khi nàng rời đi, tấm chắn hào quang vỡ tan.
Ôn Thiếu Nghi nhanh tay rút ra đàn ngọc màu trắng bên hông, không biết hắn ta đã làm thế nào mà đàn ngọc nho nhỏ phút chốc biến lớn.
“Boong boong boong boong…”
Tiếng đàn du dương vang vọng khắp mọi ngóc ngách trên núi Hồ Lô Huyết, khi thì sục sôi, lúc lại triền miên, rồi bất chợt trầm xuống.
Tiếng đàn vang lên, trời đất đổi màu, khắp vòm trời đều là tàn tích do dây đàn khuấy động.
“Ầm…”
Ngọn núi ở cách đó không xa ầm ầm sụp đổ, Cố Thanh Hy suýt bị đá tảng văng ra nện vào người, may mà khinh công của nàng khá tốt nên kịp thời tránh khỏi.
“Xì…”
Cỏ cây tươi tốt bị cầu lửa bao phủ, ngay lập tức xảy ra hỏa hoạn, mồi lửa bùng lên không cách nào cản nổi, cả khu vực cổ chai hồ lô rộng lớn hóa thành biển lửa mênh mông.
Thế lửa lan ra cực nhanh, con đường trước mặt Cố Thanh Hy một lần nữa bị ngăn lại.
Nàng cắn răng, thi triển khinh công đến mức cao nhất, lao qua ngọn lửa đang hừng hực cháy.
“Boong boong boong…”
Tiếng đàn ngày càng sục sôi, nhưng không cách nào đuổi kịp tiếng rồng ngâm.
Cố Thanh Hy đang điên cuồng tháo chạy nhanh chóng nhận ra rằng tiếng đàn du dương thanh tịnh kia tuy vẫn còn có thể tấu lên, nhưng đã dần dần rơi xuống thế yếu, khí thế không đủ.
Ôn Thiếu Nghi bị trọng thương.
Ngay khi Cố Thanh Hy do dự không biết có nên quay về cứu Ôn Thiếu Nghi hay không, thì đột nhiên nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều, thậm chí còn có bông tuyết rơi là đà.
Sao mùa này lại có tuyết?
Ở đây không có bao nhiêu nước thì sao ngưng tụ thành tuyết cho được?