Chẳng lẽ Ôn Thiếu Nghi tạo ra bằng nội lực.
Nàng còn chưa nghĩ ra, cũng không biết Ôn Thiếu Nghi dùng cách gì thoát thân, đã đuổi kịp nàng.
Hắn ta nôn nóng nói: “Mau đi thôi”.
“Ta đã sử dụng lực lượng Hồng Hoang của mình rồi”.
Hai người cùng nhau rời đi, tốc độ nhanh như tia chớp.
Biển máu rơi xuống từ trên trời tựa như mưa, nham thạch và cỏ lửa bị nó rơi trúng đều bị hoà tan hoặc nhanh chóng bùng cháy.
Ôn Thiếu Nghi vừa đi vừa dùng chưởng lực đẩy lui mưa máu.
Bất thình lình, núi nham thạch đang yên đang lành đột nhiên nứt ra một cái hố to.
Hai người họ không cẩn thận, lập tức bị hụt chân.
“A…”
Tiếng hét to vang lên.
Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi rơi thẳng xuống đáy hố, tiếng kêu sợ hãi vang vọng khắp núi rừng.
Sắc mặt Ôn Thiếu Nghi thoáng chốc thay đổi, hắn ta sử dụng thiên cân truỵ, khiến tốc độ rơi xuống nhanh hơn, một tay hắn ta ôm lấy eo Cố Thanh Hy, một tay khác cào lên vách đá, muốn mượn vách đá làm giảm tốc độ rơi xuống.
“Shhh…”
Đôi bàn tay thon dài như ngọc bị nham thạch nhô ra làm bị thương, máu chảy đầm đìa.
Nhưng hắn ta vẫn không ngừng cào vách đá, không chịu từ bỏ một chút cơ hội nào.
Dưới hố là biển máu cuồn cuộn, rơi xuống sẽ chết chắc…
Mà hắn ta còn có rất nhiều sứ mệnh chưa hoàn thành, hắn ta không thể chết được…
Ôn Thiếu Nghi nôn nóng, càng nôn nóng, hắn ta càng không nắm được nham thạch.
Bàn tay…
Đau như bị xé rách, Ôn Thiếu Nghi thậm chí còn nghĩ đôi tay kia đã tàn phế, không còn là tay của hắn ta nữa rồi.
Vào lúc Ôn Thiếu Nghi đang thấy tuyệt vọng, cuối cùng hắn ta cũng nắm được nham thạch, cố hết sức dừng lại.
“Đừng sợ, có ta ở đây”, hắn ta chợt nói.
Nói xong, hắn ta cũng thấy giật mình.
Cố Thanh Hy có sợ hay không liên quan gì đến hắn ta?
Trong lòng Cố Thanh Hy như có dung nham nóng chảy đang cuồn cuộn không ngừng.
Những hình ảnh đập vào mắt, trong lúc đối diện với cái chết, Ôn Thiếu Nghi cũng không buông nàng ra, còn cố hết sức để cứu nàng.
Hơn nữa nàng còn thấy bàn tay đang nắm lấy nham thạch của hắn ta có máu tươi không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ tay hắn ta, cũng nhuộm đỏ quần áo trắng như tuyết của hắn ta, đâm đỏ mắt nàng.
“Buông ta ra, ngươi còn có thể tiếp tục sống, giữ ta thế này, hai người quá nặng, không ai có thể sống được cả”, Cố Thanh Hy khàn giọng nói, trong đôi mắt là vẻ nặng nề.
“Không có ngươi, sao ta có thể tìm thấy Long Châu”.
Lời nói lạnh lùng của Ôn Thiếu Nghi khiến Cố Thanh Hy nghi ngờ những gì khi nãy là ảo giác của nàng.
Rốt cuộc là Ôn Thiếu Nghi cứu nàng theo bản năng hay vì tung tích của Long Châu?
Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn xuống, bên dưới là biển máu cuồn cuộn, sóng nhiệt nóng bỏng không ngừng dâng lên.
Tim nàng đập thình thịch: “Bên cạnh có một tảng đá, ngươi ném ta qua đó trước, sau đó tự nhảy qua, nhanh lên”, nếu còn lề mề, đến khi hắn tiêu tốn hết sức lực thì hai người đều phải chết.
“Được…”
Ôn Thiếu Nghi vừa đáp được một tiếng, nham thạch trong tay đã không chịu nổi sức nặng của hai người mà vỡ nát, hai người lại rơi xuống một lần nữa, rơi vào trong vực sâu vạn trượng kia.
“Mẹ kiếp…”
Cố Thanh Hy không nhịn được mắng một tiếng.
Chẳng lẽ hôm nay nàng phải chết ở đây sao?
Ôn Thiếu Nghi cũng cảm thấy rất bất lực.
Hắn ta suy đi tính lại cũng không đoán được rằng bản thân sẽ phải chết trong biển máu này.
“Bịch…”
Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi rơi xuống, có điều không phải rơi vào biển máu, mà là đập vào một phiến đá đưa ra ngoài.
“Ưm…”
Cố Thanh Hy rên lên một tiếng, eo của nàng…
Sắp ngã gãy rồi đúng không?
“Phụt!”
Ôn Thiếu Nghi ném Cố Thanh Hy đi trong không trung, giảm bớt lực rơi xuống của nàng, còn hắn ta thì ngã mạnh lên phiến đá, mạnh đến mức hắn ta không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt tựa như gãy lìa, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng không ngừng phập phồng.
Hai người đều hôn mê, tiếng gầm gừ của ma thú trên đỉnh hố cùng với tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng kéo dài.
Trong khe núi phía Tây, dường như Dạ Mặc Uyên và Tiểu Cửu Nhi đều cảm nhận được Cố Thanh Hy gặp chuyện.
Dạ Mặc Uyên cố sức đứng dậy, bất chấp tất cả muốn đi tìm Cố Thanh Hy, nhưng không biết Cố Thanh Hy đã làm gì trên người hắn, chẳng những khiến hắn mất hết sức lực còn mất cả nội lực, muốn cử động cũng không được, chỉ có thể thấy lo lắng.
“Li Lạc, điều động tất cả mọi người, nhất định phải tìm Vương phi trở về an toàn”.
“Chủ tử, nhưng nếu làm thế, thân phận của chúng ta sẽ bị bại lộ, đến lúc đó…”
Vụt…
Một ánh mắt khát máu nhìn tới, khiến Li Lạc cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân, hắn ta đi theo chủ tử nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên thấy chủ tử nôn nóng đến vậy.
Hắn ta không dám chậm trễ, lập tức nhận lệnh: “Chủ tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ dẫn Vương phi nương nương trở về an toàn”.
Vụt vụt vụt…
Ám vệ mai phục trong bóng tối ít đi một nửa.
Dạ Mặc Uyên lo lắng nhìn về phía lối vào núi hồ lô.
Nơi đó vẫn không ngừng có tiếng ma thú gào thét.
Hình như còn có ma thú cấp sáu, thậm chí rất có thể là cấp bảy.
Ma thú cấp bảy?
Dù hắn lúc mạnh nhất cũng chưa chắc có thể đánh thắng, huống hồ là tiểu nữ nhân đó.
Chết tiệt.
Tại sao lại mất hết nội lực vào lúc này chứ?
Tiểu Cửu Nhi chớp mắt, thè lưỡi ra.