Tiểu Cửu Nhi lắc lư đầu, bất chấp tất cả bò tới lối vào Hồ Lô, đi tìm chủ nhân Cố Thanh Hy của nó, hoàn toàn không thèm để tâm đến Dạ Mặc Uyên chỉ mới giải độc được một nửa.
Trên khe núi phía Đông, mấy người nhóm Phù Quang nghe thấy tiếng mãnh thú gào thét kia, hai chân như nhũn ra, khuôn mặt cũng tái mét.
Chủ tử…
Chủ tử sẽ không ở đó chứ?
“Sở phu nhân, ám vệ của Dạ Mặc Uyên ở phía trước, có lẽ nơi này an toàn, phiền mọi người đợi ở đây, ta… phải đi đón chủ tử của ta”.
Phù Quang thật sự không dám tưởng tượng nếu chủ tử xảy ra chuyện gì thì hắn ta phải ăn nói với Tu La Môn, ăn nói với người của toàn tộc thế nào, phải làm sao để không phụ ân tình của chủ tử.
“Ngươi không cần để ý đến chúng ta đâu, mau đi cứu Cố cô nương đi”.
Sở phu nhân đang rất yếu ớt cũng vô cùng sợ hãi, là yêu thú thế nào mới có thể phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc như thế, như muốn phá vỡ cả bầu trời.
“Phù Quang, Thanh Hy đâu?”
Lúc này, một giọng nói dịu dàng chợt vang lên, Thanh tông chủ mặc đồ xanh không biết xuất hiện từ bao giờ.
Thanh tông chủ mang vẻ phong trần, trên khuôn mặt tao nhã khó giấu vẻ lo lắng.
“Chủ tử vì bảo vệ chúng ta nên giao chiến với thiếu tộc chủ của Thiên Phần tộc, bây giờ vẫn chưa rõ tình hình”.
“Ở đâu”.
“Dưới lối vào núi Hồ Lô trước mặt”.
Hắn ta còn chưa nói hết, bóng người màu xanh đã loé lên, Thanh tông chủ đã biến mất.
Dưới sườn núi.
Ôn Thiếu Nghi mơ màng tỉnh dậy, trước mắt là phiến đá nhô ra từ trong núi, bên trên là mây trắng mờ mịt, không biết cao bao nhiêu.
Nhìn xuống, bên dưới là biển máu sôi trào, thỉnh thoảng có sóng gợn lên, nhiệt độ cao một cách đáng sợ.
Hắn ta nhìn sang bên cạnh, Cố Thanh Hy vẫn đang hôn mê, không biết còn sống hay đã chết.
Ôn Thiếu Nghi cố hết sức đứng dậy, lảo đảo đi tới trước mặt Cố Thanh Hy, đặt bàn tay dính máu trước mũi nàng, thấy còn có hơi thở mỏng manh, hắn ta mới yên tâm.
Cũng may có phiến đá nhô ra này, nếu không hai người họ đã chết chắc rồi.
Vách đá quá cao, hắn ta bị Hoả Long làm trọng thương, có lẽ có thể đi lên một mình, nhưng mang theo Cố Thanh Hy, muốn leo lên đỉnh hố còn khó hơn lên trời.
“Dáng vẻ cau mày của ngươi rất xấu”.
Không biết Cố Thanh Hy đã tỉnh lại từ bao giờ, nàng nhẹ nhàng nói một câu.
“Khụ khụ…”
Nàng bỗng nhiên ho khan, phun ra một ngụm máu.
Ôn Thiếu Nghi bắt mạch cho nàng, nhìn sắc mặt tái nhợt yếu ớt của nàng, hắn ta nói với giọng điệu nặng nề: “Ngươi rơi xuống từ trên cao, tổn thương đến phổi rồi”.
“Mạng của ta lớn lắm, cả Diêm Vương cũng phải sợ đấy”.
Cố Thanh Hy giơ tay lau đi máu tươi trên khoé miệng, nàng cố gắng ngồi dậy chữa thương cho mình, nhưng chỉ vừa cử động đã đau đến mức hít một hơi khí lạnh, lục phủ ngũ tạng run rẩy dữ dội.
Ôn Thiếu Nghi đỡ nàng ngồi yên, hắn ta do dự một lúc, sau đó chuyển nội lực của mình cho nàng, cố hết sức giúp nàng ổn định hơi thở.
Nội lực của hắn ta cũng ôn hoà giống hắn ta vậy, Cố Thanh Hy chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng, kinh mạch gân cốt đều như được tắm rọi trong ánh mắt trời, đau đớn trên người dần biến mất, chỉ muốn đắm mình trong nội lực dịu dàng của hắn ta.
Ôn Thiếu Nghi giật mình.
Vì nội lực của hắn ta đang mất khống chế truyền vào người nàng, cũng có thể nói là nội lực của hắn ta bị nàng hút đi.
Hắn ta muốn rụt tay về, nhưng điều khiến hắn ta sợ hãi hơn là hắn ta không rụt về được.
Nàng tựa như một nam châm khổng lồ, không ngừng hấp thu tất cả nội lực của hắn ta.
“Cố Thanh Hy, ngươi đừng có lấy oán báo ơn, mau dừng tay”.
Cố Thanh Hy cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nàng thử mấy lần vẫn không thể rụt tay, cũng không thể ngừng hút nội lực của Ôn Thiếu Nghi.
“Ta cũng muốn, nhưng thân thể của ta mất khống chế rồi”.
Nội lực của Ôn Thiếu Nghi rất mạnh mẽ, còn nàng thì như một chiếc bình thuỷ tinh nhỏ nhắn, nếu còn tiếp tục hấp thu, nàng sợ nàng sẽ nổ tung.
Hai người tay chạm tay, một người muốn rút lại tất cả nội lực, một người muốn rụt tay về, nhưng thân thể của cả hai hoàn toàn không nghe theo khống chế.
Nội lực cuồn cuộn không ngừng truyền vào người đối phương một cách mãnh liệt tựa như vỡ đê.
Ôn Thiếu Nghi sợ hãi trước cảm giác nội lực chạy khỏi người hắn ta.
Một phần.
Hai phần.
Ba phần.
Bốn phần…
Thậm chí là năm phần… Hơn nữa còn chưa chịu dừng lại.
“Thôn công… Không ngờ ngươi lại biết thôn công”, Ôn Thiếu Nghi hít sâu một hơi, nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt sâu xa hơn.
Rốt cuộc nữ nhân này là ai?
Sao nàng lại biết thuật thôn công thất truyền đã nghìn năm?
Một khi khởi động thôn công, rất có thể sẽ hút khô toàn bộ công lực, thậm chí là máu thịt của đối phương.
Đây là một công pháp biến nội lực của người khác thành của mình.
Vì quá bá đạo tàn nhẫn, cho nên nó đã thất truyền nghìn năm rồi, trong thiên hạ, không ai biết công pháp này cả.
Không…
Mấy chục năm nay, có hai người biết công pháp này.
Một người là Môn chủ Tu La Môn đã mất tích, một người là thánh nữ.
Với công lực mạnh mẽ của hắn ta, muốn kết thúc truyền công trừ khi là tạo ra chấn động mạnh, đánh bay Cố Thanh Hy.
Kết quả là hắn ta có thể bị thương nhưng sẽ không chết.
Còn Cố Thanh Hy dù có mười nghìn cái mạng cũng sẽ chết chắc.