Nhưng hơi nóng trên người liên tục ập tới, không tốt hơn lần trước trúng Thiên Nhật Tuý là bao, trái lại còn mạnh hơn.
Nàng dám đảm bảo nếu không giải được, chỉ sợ nàng sẽ thật sự chết ở đây.
Cố Thanh Hy phân vân có nên đè Ôn Thiếu Nghi ra không.
Nàng đã làm thế với Dạ Mặc Uyên một lần, kết quả rước về không ít rắc rối, nếu chọc thêm một người nữa thì có thích hợp không?
Ôn Thiếu Nghi cuộn tròn mình lại, nghiến răng ken két, từng hạt mồ hôi chảy dài xuống, người hắn ta run rẩy như đang chịu đựng nỗi đau rất lớn.
Nhưng hắn ta cố chấp không rên thành tiếng, cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng chỉ cắn bàn tay vốn đã chồng chất vết thương của mình, bàn tay phải máu me đầm đìa và bàn tay trái thon dài trắng nõn bị hắn ta cắn tạo thành nhiều dấu răng, máu đỏ chậm rãi chảy xuống từ dấu răng.
Ôn Thiếu Nghi không dám ngẩng đầu lên nhìn Cố Thanh Hy, hắn ta sợ mình nhìn rồi sẽ không nhịn được.
Giữa vách núi, Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi đều cuộn mình, cố gắng chịu đựng.
Gió nhẹ thổi qua phất lên những làn hơi nóng từ dung nham, khiến cho gió cũng nóng theo, không hề có cảm giác mát lạnh.
Ôn Thiếu Nghi đau đến cùng cực, cố gắng ngồi khoanh chân, miệng không ngừng đọc kinh Phật, dùng cách tĩnh tâm để có cảm giác mát mẻ.
Cố Thanh Hy không nhịn được văng tục: “Mẹ nó, lúc này còn đọc kinh gì chứ? Nếu đọc kinh có tác dụng thì lợn nái cũng có thể trèo cây”.
Nhưng hắn ta không biết, hắn ta không lên tiếng thì không sao, một khi lên tiếng sẽ chỉ kích thích dục vọng mà nàng khó khăn lắm mới kiềm chế được ư?
Hàng lông mày như núi của Ôn Thiếu Nghi nhíu chặt lại.
Hắn ta sắp không chịu được nữa, cảm giác này nói là muốn sống không được, muốn chết không xong cũng không hề thái quá.
Đọc kinh cũng không thể giúp cảm giác khô nóng trong người hắn ta tốt hơn bao nhiêu.
Ôn Thiếu Nghi quyết định từ bỏ, vẫn bất lực cuộn tròn sát bên vách đá.
“Mẹ nó, lão nương không nhịn được nữa”.
Cố Thanh Hy thực sự không hiểu rốt cuộc là do Ôn Thiếu Nghi kiềm chế quá giỏi, hay do hắn ta không phải một người nam nhân.
Trúng độc hoa Triền Tình mạnh như thế mà vẫn có thể nhịn đến bây giờ.
Nàng cứ tưởng Ôn Thiếu Nghi sẽ là người lao qua trước cơ.
Ai ngờ hắn ta thà chết cũng không dám lao qua.
“Ngươi... Ngươi làm gì vậy... Nam nữ thụ thụ bất thân”.
Thấy Cố Thanh Hy đi qua, Ôn Thiếu Nghi quýnh lên, không biết lấy đâu ra sức lực mà nghiêng người tránh xa Cố Thanh Hy, giữ một khoảng cách nhất định với nàng.
“Dưới vách núi cheo leo, dù chúng ta có làm gì cũng không ai nhìn thấy. Một nữ nhân như ta còn không sợ thì một nam nhân như ngươi sợ cái gì chứ?”
Trong đầu Ôn Thiếu Nghi có một giọng nói đang kêu gọi hắn ta quấn quýt với Cố Thanh Hy, nhưng một giọng nói khác lại đang cố gắng ngăn cản.
Hắn ta đang bị thương nặng, nội lực bị hút mất tám phần, vào thời điểm yếu ớt nhất còn trúng độc bá đạo như vậy, nhất thời Ôn Thiếu Nghi không tránh được Cố Thanh Hy, cứ thế bị nàng đè lại.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Một nam một nữ ở vùng núi hoang hẻo lánh, ngươi nói xem ta muốn làm gì?”
Ánh mắt Cố Thanh Hy mơ màng, nàng muốn giải quyết Ôn Thiếu Nghi ngay tại chỗ.
Không biết vì sao khuôn mặt anh tuấn của Dạ Mặc Uyên cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng.
Cách nổi giận, sự bá đạo, xấu xa, kiêu ngạo, cưng chiều và khờ khạo của hắn...
Cố Thanh Hy vỗ đầu, muốn quên đi bóng dáng của Dạ Mặc Uyên.
Nhưng nàng càng cố quên Dạ Mặc Uyên.
Khuôn mặt của hắn càng in sâu hơn trong tâm trí.
Cố Thanh Hy chợt mờ mịt.
Nhân cơ hội này, Ôn Thiếu Nghi không biết lấy đâu ra sức lực mà tránh thoát Cố Thanh Hy, xê dịch sang bên cạnh, cố hết sức giữ khoảng cách với nàng.
“Nếu bây giờ ngươi xảy ra quan hệ với ta, một ngày nào đó trong tương lai ngươi sẽ hối hận”.
Hắn ta không muốn lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn để cướp đi sự trong sạch của nàng.
Nữ nhân mà Ôn Thiếu Nghi hắn ta sẽ cưới, trừ phi là tự nguyện lấy hắn ta, nếu không thì hắn ta không cần gì cả.
Đời này hắn ta sẽ không chạm vào bất kỳ nữ nhân nào khác ngoại trừ thê tử tương lai của mình.
Cố Thanh Hy rất muốn cắn nát răng mình cho rồi.
Ôn Thiếu Nghi đang kề cận cái chết nhưng vẫn cố gắng kìm nén.
Nếu bây giờ nàng làm bẩn hắn ta thì có khác nào in dấu một điểm đen mãi mãi trong trái tim ngây thơ thuần khiết của hắn ta?
Nhìn sang Ôn Thiếu Nghi, hắn ta run rẩy nhặt một hòn đá lên bỏ vào miệng cắn chặt, cố gắng để mình không phát ra tiếng.
Hai tay hắn ta vô lực, dường như làm vậy cũng không thể giảm bớt cơn đau đớn.
Trong mắt hắn ta tràn đầy đau đớn và chịu đựng.
Bảo nàng sao có thể ra tay với một người như vậy được?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi đã phải chịu đựng bao nhiêu đợt hơi nóng.
Hai người đầm đìa mồ hôi, thở dồn dập, đều đã tới giới hạn.
Một cơn gió mát thổi qua, Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi hoàn toàn mất ý thức, cuối cùng không chịu được nữa, cũng không biết là ai đè ai trước, cả hai đã quấn quýt bên nhau.
Khi họ sắp phát triển đến bước cuối cùng, một bóng người màu xanh toàn thân bê bết máu nắm sợi dây leo thả xuống trước đó, từ trên đỉnh núi nhảy xuống thật nhanh.
Thanh tông chủ lo lắng nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm nữ nhân trong trí nhớ của mình.
Dung nham thỉnh thoảng lại dâng lên, mỗi lần dung nham dâng trào đều như ở trong trung tâm ngọn lửa, không ngừng thiêu đốt cơ thể hắn ta, nhưng hắn ta không hề sợ hãi, đôi mắt ngoan cố kia sẽ không bao giờ từ bỏ nếu không tìm được Cố Thanh Hy.