Bỗng nhiên hắn ta nhìn thấy Cố Thanh Hy ở sát bên vách đá.
Nỗi lo lắng trong lòng Thanh tông chủ lập tức tan biến.
Ngay sau đó trái tim hắn ta lại nhấc lên.
Bởi vì nàng đang trong trạng thái ánh mắt mơ màng, quần áo xộc xệch, làm gì đó với Ôn Thiếu Nghi.
Giận.
Giận như dời núi lấp biển.
Người còn chưa tới, Thanh tông chủ đã tung một chưởng qua.
Nguy hiểm đến gần, Ôn Thiếu Nghi khôi phục một chút ý thức, lập tức kéo quần áo che Cố Thanh Hy lại.
Sau đó hắn ta đẩy Cố Thanh Hy ra, tránh để chưởng lực đánh trúng nàng.
Cuối cùng hắn ta mới ngưng tụ chút nội lực còn sót lại của mình để đỡ chưởng lực mạnh mẽ kia.
“Phụt...”
Ôn Thiếu Nghi đang bị thương nặng lập tức hộc máu.
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng, sát chiêu liên hoàn của Thanh tông chủ đã đánh tới.
“Rầm rầm rầm...”
Mặc dù toàn thân Thanh tông chủ bê bết máu và cũng đang bị thương nặng, nhưng Ôn Thiếu Nghi đã mất một lượng lớn nội lực nên lúc này võ công thua xa hắn ta, bị thương cũng không nhẹ hơn hắn ta.
Hơn nữa Ôn Thiếu Nghi còn trúng độc, quần áo xộc xệch.
Cộng thêm Thanh tông chủ đang trong trạng thái phẫn nộ. Trước đủ loại nguyên nhân, Ôn Thiếu Nghi rơi vào thế yếu, gần như là bị Thanh tông chủ áp đảo.
Âm thanh đánh nhau vang rõ bên tai, thỉnh thoảng vọng lại tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Cố Thanh Hy đau đớn cau mày, yếu ớt mở mắt ra.
Nàng không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền tỉnh táo hơn vài phần.
Thanh tông chủ toàn thân bê bết máu, hai mắt đỏ ngầu đang điên cuồng tung chưởng về phía Ôn Thiếu Nghi.
Đáng thương Ôn Thiếu Nghi xưa nay cao cao tại thượng, võ công cao cường, oai phong lẫm liệt bị Thanh tông chủ đánh chỉ còn một hơi.
“Dừng... Dừng tay...”
Sáo Thanh Ngọc quét ngang cuốn theo sát khí cuồn cuộn đánh về phía Ôn Thiếu Nghi.
Cố Thanh Hy bảo đảm Ôn Thiếu Nghi không chết thì cũng sẽ bị trọng thương khi trúng chiêu này.
Nàng không chút do dự chắn trước mặt Ôn Thiếu Nghi, đỡ một chiêu trí mạng thay hắn ta.
Thanh tông chủ kinh ngạc.
Ôn Thiếu Nghi cũng kinh ngạc.
Trong nháy mắt sinh tử, con ngươi Thanh tông chủ co rụt lại, hắn ta cố hết sức thu hồi chiêu thức trí mạng kia.
“Phụt...”
Thanh tông chủ bị nội lực của mình phản phệ, hộc ra một búng máu.
“Thanh tông chủ...”
Cố Thanh Hy loạng choạng bò qua đỡ hắn ta.
Nàng chưa giải độc hoa Triền Tình, vừa chạm vào người Thanh tông chủ, trong đầu đã có một giọng nói thúc giục nàng.
Nàng cắn chặt lưỡi, cố giữ cho mình tỉnh táo.
Nhìn thấy Cố Thanh Hy, cơn giận của Thanh tông chủ tiêu tan vài phần: “Cô... trúng độc?”
“Trong... Trong này có độc hoa Triền Tình rất bá đạo, ngươi đi... đi nhanh lên”, nàng không muốn xảy ra quan hệ với Thanh tông chủ, càng không muốn để hắn ta nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của mình.
Thanh tông chủ bất chấp điều nội tức, đặt hai tay lên lưng nàng, vừa dùng nội lực của mình giải độc hoa Triền Tình cho nàng, vừa đáp: “Cô yên tâm, ta sẽ không để Ôn Thiếu Nghi sống qua ngày hôm nay, dù có đánh đổi mạng sống của mình, hắn ta cũng phải chết”.
Cố Thanh Hy luống cuống.
Nàng muốn ngăn cản Thanh tông chủ truyền nội lực cho mình, nhưng đã chậm một bước.
Nội lực của Thanh tông chủ giống với Ôn Thiếu Nghi, không biết vì nguyên nhân gì mà không ngừng bị nàng hút.
“Ta không muốn hút nội lực của ngươi, ngươi bỏ tay ra nhanh lên”.
“Không sao, nếu cô muốn, dù có cho cô hết thì ta cũng không sao cả”.
Thanh tông chủ cười, trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy cưng chiều.
Hắn ta không bỏ tay ra, ngược lại còn cố hết sức giải độc hoa Triền Tình giúp nàng.
Nhìn thấy đôi mắt cưng chiều và nụ cười quen thuộc kia, Cố Thanh Hy càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình hơn.
Thanh tông chủ chính là Dịch Thần Phi.
Cố Thanh Hy vừa sốt ruột, vừa tức giận, vừa khó chịu.
Sốt ruột vì nàng muốn hất tay hắn ta ra nhưng lại không được.
Tức giận vì Dịch Thần Phi quá ngu ngốc, làm gì có ai lại sẵn sàng chắp tay tặng nội lực mà mình khổ cực tu luyện cho người khác chứ, hắn ta không biết nàng rất có thể sẽ hút hết nội lực khiến hắn ta chết sao?
Khó chịu vì độc hoa Triền Tình va đập trong cơ thể nàng thì cũng thôi, nội lực của Thanh tông chủ cũng đang va đập kịch liệt trong cơ thể nàng, nàng như bị ngũ mã phanh thây, không ngừng bị xé toạc.
“Ta không cần nội lực của ngươi”.
Khi thấy Thanh tông chủ càng lúc càng truyền nhiều nội lực vào cơ thể mình, Cố Thanh Hy sốt ruột đến phát điên.
Nàng đau đớn rên thành tiếng, ngưng tụ toàn bộ nội lực đẩy Thanh tông chủ ra xa.
“Phụt...”
Nàng bị trọng thương.
Thanh tông chủ cũng bị nàng làm bị thương.
“A Hy...”
“Đừng... Đừng lại gần ta nữa”.
Cố Thanh Hy lùi về phía sau.
Nàng không muốn xảy ra quan hệ với người nào cả, cũng không muốn xảy ra quan hệ với hắn ta.
Ở trong lòng nàng, hắn ta là một người ca ca, ca ca ruột thịt.
Cố Thanh Hy đau đớn đâm đầu vào vách đá.
Vẻ đau xót chợt thoáng qua trong mắt Thanh tông chủ, hắn ta trở tay, một con dao nhỏ loé sáng xuất hiện trong tay hắn ta.
Thanh tông chủ do dự một lát, sau đó dùng dao rạch tay mình, để máu chảy vào miệng Cố Thanh Hy.
“Nào, mau uống đi”.
Cố Thanh Hy tức giận đến mức muốn chết đi cho rồi.
Hắn ta bị mù rồi sao?
Không thấy nàng đang trúng độc à?
Cứ phải đến gần nàng bằng được.
Hắn ta đang ước nàng đè hắn ta ra ư?
Cố Thanh Hy tức giận định hất tay Thanh tông chủ ra, hắn ta lại điểm huyệt nàng, ép buộc nàng uống máu của mình.
Cố Thanh Hy căm tức nhìn hắn ta.
Thanh tông chủ cười dịu dàng, vuốt mái tóc rối bời của nàng: “Yên tâm, chỉ cần uống vào, độc hoa Triền Tình của cô sẽ được giải”.
Ở một bên khác sát vách đá, Ôn Thiếu Nghi đã mất ý thức, hắn ta vừa chịu đựng cơn đau, vừa mơ hồ in sâu cảnh tượng kia vào đầu.
Thanh tông chủ của Tu La Môn...
Mối quan hệ giữa hắn ta và Cố Thanh Hy là gì? Tại sao hắn ta lại đối xử tốt với Cố Thanh Hy như vậy?
Suy nghĩ còn chưa rõ ràng, Biển Máu dung nham dưới vách đá như bị động đất, đột nhiên sôi trào mãnh liệt, sau đó xuất hiện một ngọn lửa thật lớn.