Phạm vi bao phủ của ngọn lửa rất lớn, một khi xông lên, ba người họ sẽ chết chắc.
Ôn Thiếu Nghi gần như sử dụng hết nội lực còn sót lại của mình theo bản năng, hóa giải ngọn lửa.
“Ầm…”
Phương hướng của ngọn lửa thay đổi, hắn ta không chống chịu nổi nữa, cơ thể nghiêng đi, ngã xuống đất.
Gần như cùng lúc đó, độc hoa Triền Tình của Cố Thanh Hy giải được hơn một nửa, trái tim xao động dần bình tĩnh lại được một chút.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đỡ… đỡ hơn nhiều rồi. Máu ngươi là máu gì vậy, còn có thể giải được độc hoa Triền Tình, chẳng lẽ máu ngươi có thể giải được bách độc?”
“Không dám nói có thể giải bách độc, nhưng có thể giải độc của ngươi là được”.
Thanh tông chủ đặt Cố Thanh Hy xuống, bước từng bước về phía Ôn Thiếu Nghi, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, sự yêu chiều trong mắt không biết đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó là sát ý lạnh lẽo.
Là sát ý.
Sát ý rất sâu đậm.
Cố Thanh Hy răng đánh lập cập: “Ngươi… ngươi đừng nói ngươi muốn giết hắn ta chứ? Hắn ta không hề làm gì ta, ta và hắn trong sạch, không tới bước cuối cùng”.
Cố Thanh Hy cho rằng Thanh tông chủ là vì Ôn Thiếu Nghi làm gì đó với nàng nên mới nổi sát ý.
Thanh tông chủ lạnh lùng cười nhạo: “Dù hắn không làm gì cô, nhưng chỉ dựa vào chuyện hắn là thiếu tộc chủ của Thiên Phần tộc đã là rất đáng chết”.
Bao nhiêu năm nay, hắn ta luôn muốn giết Ôn Thiếu Nghi nhưng không có cơ hội.
Hôm nay là cơ hội tốt nhất, hắn ta tuyệt đối không thể bỏ qua.
Hơn nữa, máu quan trọng nhất trong cơ thể hắn ta đã cho A Hy uống, hắn ta cũng không sống được bao lâu nữa.
Trước khi chết, hắn phải thay A Hy, thay Tu La Môn diệt trừ mầm họa là tên Ôn Thiếu Nghi này.
“Có thể tha cho hắn ta không? Nếu không phải hắn ta liều mạng cứu giúp, chỉ sợ ta đã chết trong Biển Máu, ta nợ hắn một món nợ ân tình”, còn nợ hắn ta một mạng.
Thanh tông chủ không cần suy nghĩ, từ chối thẳng: “Không thể”.
“Thanh tông chủ…”
“Thiên Phần tộc và Tu La Môn không đội trời chung, đây là ân oán đã hình thành từ mấy trăm năm trước. Hắn ta là thiếu tộc chủ của Thiên Phần tộc thì chính là kẻ thù của Tu La Môn”.
Ôn Thiếu Nghi cười tự giễu, dựa vào mối quan hệ không chết không thôi của Tu La Môn và Thiên Phần tộc, sao Thanh tông chủ có thể bỏ qua cho hắn ta.
Đổi lại là hắn ta, hắn ta cũng không thể bỏ qua cho Thanh tông chủ.
Ôn Thiếu Nghi liếc mắt nhìn vách đá trống trơn và Biển Máu sôi trào, hắn ta từng nghĩ sẽ chết trong tay môn chủ Tu La Môn, từng nghĩ sẽ chết trong tay lâu chủ đệ nhất thiên hạ, từng nghĩ sẽ chết trong tay Dạ Mặc Uyên, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ chết ở nơi này.
“Tu La Môn và Thiên Phần tộc rốt cuộc có huyết thù gì?”, Cố Thanh Hy hỏi.
“Huyết thù rất sâu rất sâu, mục tiêu sống của mỗi một người trong Tu La Môn đều là tìm được Long Châu, diệt trừ Thiên Phần tộc. A Hy, nếu cô còn xem ta là bằng hữu thì đừng xen vào chuyện này”.
Thanh tông chủ không nói rõ, nhưng lập trường của hắn ta vô cùng kiên định, không hề có đường lui nào.
Hắn ta ngưng tụ nội lực vào lòng bàn tay, giơ tay đánh nát đỉnh đầu của Ôn Thiếu Nghi.
Chưa nói Ôn Thiếu Nghi trúng phải độc hoa Triền Tình sống không bằng chết, chỉ riêng nội lực của hắn ta gần như mất hết, lại bị thương nặng, không có đường nào để đánh trả.
Lúc này, hắn ta giống như cá nằm trên thớt, chờ người ta giết.
Cố Thanh Hy dang tay, chắn trước mặt hắn ta, nói từng chữ: “Muốn giết hắn ta thì trừ khi giết ta trước. Ta nợ hắn một mạng, chỉ cần ta còn một hơi thở thì sẽ không để ai giết hắn”.
“A Hy”.
Trong mắt Thanh tông chủ hiện lên vẻ đau lòng.
Nàng mất đi trí nhớ, ngay cả trắng đen cũng không phân biệt rõ ràng nữa sao?
Sở dĩ bọn họ thê thảm như vậy, không phải đều vì Thiên Phần tộc hại hay sao?
Nàng của trước kia đốc hết tất cả cũng muốn diệt trừ tất cả người của Thiên Phần tộc, nhất là tộc trưởng Thiên Phần tộc và thiếu tộc trưởng của Thiên Phần tộc. Bây giờ thiếu tộc trưởng của Thiên Phần tộc ở đây, nàng lại liều mạng bảo vệ hắn ta.
Nếu không phải đã biết nàng mất đi toàn bộ trí nhớ, Thanh tông chủ còn nghi ngờ nàng không phải là nàng.
“Bây giờ hắn ta bị thương nặng, thực lực lại suy giảm, ngươi giết hắn, thắng cũng không vinh quang, có thể đợi…”
“Đợi hắn khỏi rồi giết hắn sao?”, giọng nói của Thanh tông chủ lạnh đi mấy phần.
Đợi hắn ta khỏi rồi, muốn giết hắn ta đâu dễ như vậy, thiếu chủ của Thiên Phần tộc trên khắp thiên hạ đều là nhân vật như thiên tài.
Thực lực của hắn ta bây giờ rơi xuống cấp bốn sơ cấp, nhưng khó đảm bảo sau khi ra ngoài sẽ không khôi phục nhanh chóng.
“Chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với cô, riêng chuyện này thì không được, cô tránh ra”.
“Ưm…”
Ôn Thiếu Nghi đau đớn rên lên, sóng nhiệt trong cơ thể hắn ta hết luồng này đến luồng khác, dù hắn ta cắn môi và lưỡi đến chảy máu, ý thức vẫn dần trở nên mơ hồ.
Cộng thêm hắn ta bị thương nặng, toàn thân suy yếu, lục phủ ngũ tạng, thất kinh bát mạch, đau đớn khó chịu đựng, hầu như đã đến bờ vực suy sụp.
Nếu không phải hắn ta luôn cắn cánh tay mình, ép mình duy trì sự tỉnh táo, e rằng đã hoàn toàn hôn mê từ lâu.
Cố Thanh Hy cố chấp nói: “Ta đã nói chỉ cần ta còn một hơi thở, sẽ không để ai làm hắn ta bị thương. Nếu ngươi muốn lấy mạng của hắn ta thì hãy giết ta trước đi”.
“Cô cho rằng ta không dám giết cô sao?”, Thanh tông chủ bị nàng làm tức giận.
Người trong tộc bọn họ ai nấy đều bị hạ huyết chú, nam dần dần bị ăn mòn từ trong ra ngoài, đau đớn đến chết.
Nữ thì mùng một mười lăm mỗi tháng độc của huyết chú bùng phát, sống không bằng chết.
Mọi thứ đều là kiệt tác của Thiên Phần tộc.
Sao nàng lại có thể giúp Ôn Thiếu Nghi.
“Vậy ngươi cứ giết đi”, Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhắm mắt, đợi chưởng lực của Thanh tông chủ.
Thanh tông chủ tức giận giơ chưởng đánh về phía Cố Thanh Hy.
Thần trí của Ôn Thiếu Nghi tỉnh táo lại chút ít.
Hắn ta sốt ruột muốn ngăn lại, toàn thân lại không còn chút sức lực nào, chỉ đành trơ mắt nhìn một chưởng tất sát đánh xuống.
Căng thẳng.
Nghẹt thở.
Lo lắng.
Ôn Thiếu Nghi hô hấp nhanh hơn.