Hắn ta chưa bao giờ quên các thành viên trong gia tộc hắn ta đã từng phát điên, giết chết thê nhi và người thân của mình vì không chịu được đau đớn.
Còn có một số người phát tác huyết chú, hoàn toàn đánh mất lý trí, biến thành một công cụ giết người. Họ đã giết không biết bao nhiêu người thân nhất của mình, cuối cùng hối hận suốt đời, sống không bằng chết.
“Bỏ tay ra”.
Dịch Thần Phi không dám tưởng tượng, ngộ nhỡ hắn ta lỡ tay làm Cố Thanh Hy bị thương thì sao? Hắn ta đột nhiên đẩy nàng ra, lảo đảo chạy về phía trước.
Máu nhỏ tí tách xuống mặt đất, Dịch Thần Phi đi không vững, ngã quỵ vài lần, sau đó lại giãy giụa bò dậy.
“Thần Phi đại ca”.
Cố Thanh Hy đuổi theo, cố chấp ôm lấy hắn ta, dù cho hắn ta vùng vẫy thế nào cũng không dám buông tay, cuối cùng nàng ăn vạ dựa sát vào người hắn ta: “Trừ phi huynh giết ta, nếu không huynh không tránh được đâu. Huynh đã cứu ta bằng cả tính mạng của mình nhiều lần, sao ta có thể vứt bỏ huynh vào lúc huynh khó khăn nhất chứ?”
“Buông tay”.
“Ta không buông, huynh ăn Ôn Nguyên Châu vào đi. Ta đã nghiên cứu rồi, ăn Ôn Nguyên Châu chỉ có lợi chứ không hại cho cơ thể”.
“A Hy, muội... muội có biết mình đang làm gì không?”
Dịch Thần Phi quay đầu sang chỗ khác, không muốn ăn Ôn Nguyên Châu. Đây chính là thánh phẩm, trong thiên hạ chỉ có hai viên Ôn Nguyên Châu.
Nào ngờ Cố Thanh Hy lại ngậm Ôn Nguyên Châu vào miệng, định dùng miệng đút cho hắn ta.
Dịch Thần Phi không dám chạm vào Cố Thanh Hy, theo bản năng quay đầu đi, không ngờ nàng chỉ dùng chiêu dương đông kích tây, Ôn Nguyên Châu không hề ở trong miệng nàng mà vẫn luôn nằm trong tay nàng.
Hắn ta vừa không chú ý đã bị Cố Thanh Hy ép ăn vào.
Dịch Thần Phi muốn nôn ra nhưng không nôn ra được.
Ôn Nguyên Châu có công dụng chữa thương rất mạnh.
Dù người thường có bị thương nặng đến đâu, chỉ cần có Ôn Nguyên Châu trong tay thì đều có thể chữa trị.
Nhưng trong cơ thể hắn ta là huyết chú, Ôn Nguyên Châu hoàn toàn không có tác dụng, chỉ tốn công vô ích thôi.
“Huynh đừng đi, để ta châm cứu giảm đau cho huynh”.
Không đợi Dịch Thần Phi đồng ý, Cố Thanh Hy đã bắt đầu châm cứu.
Không biết là do y thuật của nàng tốt hay do hiệu quả của Ôn Nguyên Châu, cơn đau của Dịch Thần Phi đã giảm bớt rất nhiều, sát ý điên cuồng cũng bình phục hơn nhiều, chỉ là bên trong cơ thể vẫn còn đang thối rữa.
“Có đỡ hơn chút nào không?”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Thanh Hy lau mồ hôi, thở ra một hơi thật mạnh.
Mặc dù không có cách chữa trị triệt để bệnh của hắn ta, nhưng ít nhất cũng có thể giúp hắn ta bớt đau.
Vừa ngước mắt lên, con ngươi Cố Thanh Hy co rụt lại, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch.
Hắn ta...
Mái tóc đen của hắn ta đã trở nên trắng xoá chỉ trong nháy mắt...
Mái tóc đen dài biến thành trắng như tuyết?
Hắn ta mới bao nhiêu tuổi, tại sao lại như vậy?
Dịch Thần Phi nhìn mái tóc trắng phản chiếu từ đôi mắt sáng ngời của nàng.
Bỗng nhiên máu toàn thân Dịch Thần Phi bắt đầu cô đọng lại.
Hắn ta run rẩy cúi đầu, quả nhiên... Những sợi tóc đen rũ trước ngực đã biến thành màu trắng như tuyết.
Tóc màu trắng như tuyết...
Chứng minh huyết chú đã phát tác hoàn toàn...
Hắn ta... chỉ có thể sống nhiều nhất nửa năm nữa...
Nửa năm sau, hắn ta sẽ chết vì cơ thể thối rữa bốc mùi.
Dịch Thần Phi che miệng ho khan dữ dội.
Bảy viên Long Châu...
Còn ba viên chưa tìm được.
Tộc của họ dùng đủ mọi cách, tốn bao nhiêu thời gian và công sức, mất bao nhiêu thế hệ mới tìm được bốn viên.
Còn ba viên nữa...
Sao có thể tìm được trong vòng nửa năm đây...
Nếu không tìm được đủ bảy viên Long Châu, huyết chú của tất cả thành viên trong tộc sẽ không thể hoá giải.
Nếu không giải được thì chỉ có một con đường có thể đi, đó là chờ chết.
Cố Thanh Hy giả vờ bình tĩnh cười bảo: “Thật ra tóc trắng cũng đẹp mà, lúc trước ta cũng định nhuộm tóc trắng, chỉ là không có can đảm thôi. Thần Phi đại ca để tóc trắng trông càng nam tính hơn đấy”.
Dịch Thần Phi cười gượng: “Có phải đã làm muội sợ rồi không?”
“Sao có thể? Dù tóc của huynh là đen hay trắng, huynh vẫn là ca ca của ta, ca ca thân nhất”.
Cố Thanh Hy dựa sát vào lòng Dịch Thần Phi, không hiểu sau lòng lại đau đớn, thậm chí mũi cay cay, không kìm được rơi nước mắt.
“Nếu huynh không thích tóc trắng thì cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ giúp huynh khôi phục”.
“Không cần, tóc trắng... cũng tốt mà”.
Chỉ cần nàng mạnh khoẻ, chỉ cần huyết chú trong người nàng có thể giải, mọi thứ đều đáng giá.
“Muội hứa với ta, đừng đi cứu hắn ta có được không?”
Cố Thanh Hy ngẩn ra một lát mới hiểu “hắn ta” mà Dịch Thần Phi nhắc tới là chỉ Ôn Thiếu Nghi.
Khoé miệng nàng nhúc nhích, còn chưa lên tiếng, Dịch Thần Phi đã ho ra máu.
Cố Thanh Hy đỡ Dịch Thần Phi bị thương nặng dậy, sốt ruột bảo: “Tiểu Cửu Nhi, nhanh lên, đưa chúng ta đến khe núi phía Tây”.
“Xì xì...”
Tiểu Cửu Nhi đưa người lên cao, chở họ về phía khe núi.
Nơi này cách địa bàn của Ma Long cấp bảy quá gần, lỡ như bị nó phát hiện thì chắc chắn sẽ chết. Ở đây trị thương không phải hành động sáng suốt, Cố Thanh Hy chỉ có thể đưa hắn ta đi trước.
Ngồi trên thân rắn, Cố Thanh Hy nhìn xuống toàn cảnh núi Hồ Lô Huyết.
Khi họ rơi xuống vực sâu, núi Hồ Lô Huyết đã có không biết bao nhiêu người chết, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh. Đâu đâu trên núi Hồ Lô Huyết cũng có thể nhìn thấy những cái hố sâu khổng lồ, không biết trận chiến của họ rốt cuộc kịch liệt cỡ nào.
Khi thấy một nhóm trưởng lão Thiên Phần tộc đang sốt ruột tìm kiếm ai đó trong khe núi với thương tích nặng trong người, Cố Thanh Hy cảm thấy không đành lòng, do dự một lúc rồi ném một chiếc cúc áo xuống để chỉ dẫn các trưởng lão Thiên Phần tộc.