Chiếc cúc áo này là nàng vô ý móc từ trên người Ôn Thiếu Nghi. Nàng không biết các trưởng lão Thiên Phần tộc có thể tìm được chiếc cúc áo này, từ đó tìm thấy Ôn Thiếu Nghi dưới vách núi hay không.
Nhưng đáy lòng nói với nàng rằng nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Dịch Thần Phi, nếu không nàng sẽ đau khổ, tự trách mình suốt cuộc đời.
Mãng xà chín đầu chở Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi bay lượn trên chân trời, bay qua vách núi đá cheo leo với tốc độ vừa nhanh vừa chính xác.
Cơ thể Tiểu Cửu Nhi rất lớn, tất cả những người có thể vào núi Hồ Lô Huyết đều là cao thủ nên có rất nhiều người nhìn thấy họ.
Bao gồm Dạ Mặc Uyên.
Dạ Mặc Uyên thở phào một hơi thật dài.
Nữ nhân này đã làm hắn lo lắng rất nhiều.
Vì nàng, hắn thậm chí không cần giải độc, không cần phục hồi hai chân, chỉ suýt chút nữa đã bất chấp tất cả để đi tìm nàng.
“Chủ tử, vương phi nương nương đã đến, người ấy đang ở khe núi phía Tây. Vương phi bị thương nhẹ nhưng không có gì đáng ngại. Nhóm ám vệ đang tiến về khe núi phía Tây để đón vương phi ạ”.
“Ngoài ra, theo bên cạnh vương phi còn có Thanh tông chủ của Tu La Môn, có điều Thanh tông chủ bị thương nặng, hơi thở thoi thóp, vương phi đang dốc toàn lực cứu chữa. Mái tóc đen của Thanh tông chủ không hiểu sao lại chuyển sang trắng xoá chỉ trong vòng một đêm”.
Li Lạc không dám nói quan hệ giữa vương phi và Thanh tông chủ không bình thường, chỉ có thể bẩm báo hành tung của vương phi.
Đôi mắt âm u của Dạ Mặc Uyên trở nên sâu thẳm, hắn hơi ngẩn ngơ.
Mái tóc đen chuyển thành màu trắng như tuyết trong vòng một đêm?
Hắn ta đã trải qua điều gì ư?
Hay hắn ta cũng là người của Ngọc tộc như mẫu phi của hắn?
Trên đời này chỉ có người trúng huyết chú, độc của huyết chú phát tác hoàn toàn mới có thể từ mái tóc đen biến thành trắng như tuyết trong vòng một đêm.
Nếu mái tóc đen của hắn ta vì trúng huyết chú mới thành trắng, chẳng phải cho thấy đại nạn của hắn ta đã sắp đến?
Tu La Môn có quan hệ gì với Ngọc tộc?
Li Lạc dò hỏi: “Chủ tử, có cần thuộc hạ đi điều tra mối quan hệ giữa Tu La Môn và Ngọc tộc không ạ?”
“Không cần. Nếu Tu La Môn thật sự là một cứ điểm để Ngọc tộc che giấu thân phận, dù ngươi có điều tra thế nào cũng không tra ra được”.
“Vâng...”
Li Lạc đứng bên cạnh, không dám lên tiếng, lặng lẽ thương cảm cho Thanh tông chủ.
Hình ảnh mẫu phi của chủ tử chết thảm năm xưa vẫn còn ở ngay trước mắt.
Hình ảnh đó thực sự quá tàn nhẫn, mong rằng Thanh tông chủ không phải trúng huyết chú.
“Cố Thanh Hy đâu rồi, sao nàng ấy không đến?”
Nữ nhân này mới giải độc cho hắn được một nửa đã bỏ? Có ai làm nghề y như nàng không?
“Chuyện này... Chắc là vương phi sợ tới đây sẽ dẫn kẻ địch đến nên mới chuyển hướng về khe núi phía Tây”.
Chết tiệt, nếu hắn muốn khôi phục hai chân thì phải tiếp tục ngâm thêm vài ngày, võ công cũng không thể khôi phục.
“Phái thêm một ít người bảo vệ nàng ấy, nữ nhân này không để người ta bớt lo được mà”.
“Vâng”.
“Tình hình chiến đấu bên ngoài sao rồi?”
“Bẩm chủ tử, Thiên Phần tộc và Ma tộc đang đối đầu với rất nhiều ma thú cấp sáu, tổn thất nặng nề. Thiên Phần tộc mất mấy vị trưởng lão, hai vị kỳ chủ của Ma tộc cũng bị thương nặng, tứ đại kim cang chết thảm vài người”.
“Sau đó họ đã đoàn kết nhất trí với nhau. Sau khi liều mạng giết chết ma thú cấp sáu, họ đã đột nhập vào cửa ải thứ nhất của cửa núi Hồ Lô. Nhưng trong cửa ải thứ hai, tất cả họ đều bị thương nặng, thi thể bị vứt lần lượt ra ngoài. Thuộc hạ sợ họ phát hiện, không dám đến quá gần nên không biết trong đó xảy ra chuyện gì”.
Dạ Mặc Uyên hỏi: “Còn người của Đan Hồi cốc?”
Hắn không tin người của Đan Hồi cốc đi nghìn dặm xa xôi đến núi Hồ Lô Huyết chỉ để hái thuốc.
Nhiệt độ ở đây quá cao, trừ những nơi được kết giới bao phủ, nếu không thì không ngọn cỏ nào mọc được, có thể hái thuốc gì chứ?
“Tiếp tục theo dõi họ”.
“Vâng”.
Bỗng nhiên, cửa núi Hồ Lô Huyết vọng lại tiếng ầm ầm thật lớn, kèm theo đó là tiếng rồng ngâm vang vọng đất trời.
Dạ Mặc Uyên chợt ngẩng đầu lên.
Bầu trời gió mây đổi sắc, mây đen cuồn cuộn hình thành những vòng xoáy khổng lồ, chúng cuộn xoắn và có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Võ công mạnh quá.
Là tấm lưới khổng lồ do tứ đại thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc hợp lực bày ra.
Quả nhiên Long Châu có ở nơi này.
Vì thế nên mới thu hút nhiều cao thủ cái thế như vậy.
Dạ Mặc Uyên ngưng thần tụ khí, cố gắng điều chỉnh hơi thở để giữ mình trong trạng thái tốt nhất, nhanh chóng hoá giải kịch độc còn sót lại để khôi phục võ công sớm nhất có thể.
Long Châu, hắn nhất định phải có được.
Trên khe núi phía Tây.
Tình hình của Dịch Thần Phi càng lúc càng xấu.
Cố Thanh Hy dốc hết sức cũng không thể tra được nguyên nhân căn bệnh của hắn ta, càng không thể chữa trị cơ thể đang dần thối rữa của hắn ta.
Nàng hoảng loạn.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bất lực nhất kể từ trước đến nay.
Phù Quang chỉ đứng bên cạnh chờ đợi, trên khuôn mặt trẻ con trong sáng không có biểu cảm gì như thể đã chết lặng với mọi thứ.
Cố Thanh Hy để ý tới nét mặt hắn ta, bèn hỏi: “Ngươi biết huynh ấy mắc bệnh gì phải không?”
“Thuộc hạ không biết ạ”.
“Ngươi đã từng là người của huynh ấy. Ta hỏi ngươi lần nữa, có phải lúc trước bệnh của huynh ấy thường tái phát đúng không?”
“Đúng là đã từng tái phát, nhưng có một vị thần y đã áp chế máu của tông chủ... Lâu rồi bệnh của tông chủ chưa tái phát lại”.
“Thần y nào? Hắn ta ở đâu, ta sẽ đi tìm hắn ta”, mắt Cố Thanh Hy sáng rực lên.
Nhưng ánh mắt của Phù Quang lại chợt ảm đạm.