Hắn là một tên phục vụ, chắc hẳn phải rất sợ người ta chạm vào mình.
Lần trước đụng phải hắn, hắn cũng phản ứng rất mạnh.
“Phu nhân, ngườ đã hỏi ta mấy lần rồi, ta thực sự không có vết bớt nào ở vai sau cả”.
“Vậy sao…”, hoàng hậu Sở Quốc bán tin bán nghi, miệng ăn bánh cánh hoa thơm ngát nhưng lại không cảm nhận được mùi vị gì.
Cố Thanh Hy không biết xuất hiện từ lúc nào, nói: “Hai người đều bị thương quá nặng, khí hậu nơi đây lại khắc nghiệt, nếu miễn cưỡng ở lại sợ rằng ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được, ta kêu người đưa các người rời khỏi đây trước”.
“Còn cô thì sao?”
“Ta sẽ đi sau”, khi Cố Thanh Hy nói, mắt thi thoảng lại quét tới nút thắt của núi Hồ Lô.
Trong lòng Diệp Phong vừa chuyển, dường như hiểu ra điều gì đó.
Hoàng hậu Sở Quốc cùng Diệp Phong không chịu rời đi khiến Cố Thanh Hy phải tốn rất nhiều công sức mới tiễn được hai người họ rời khỏi.
Trên bầu trời không ngừng truyền tới từng trận ầm vang, cả vòm trời liên tục cuộn xoáy giống như một cơn mưa gió điên cuồng.
Toàn bộ đỉnh núi Hồ Lô Huyết không ngừng rung chuyển, rung chấn quá mãnh liệt khiến nham thạch nóng chảy cũng sôi trào và lan tràn ra xung quanh khiến toàn bộ hoa cỏ cây cối đáng thương trên bề mặt đất chúng bị nhấn chìm.
Đây tuyệt đối là một trận chiến ác liệt mà chỉ có cao thủ có một không hai mới có thể gây ra.
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn lên lại thấy giữa vòm trời có một con rồng lửa (hỏa long) màu vàng thân thấm đẫm máu tươi đang không ngừng phi nhanh và gào thét.
Với một cú hất mạnh từ chiếc đuôi rồng khổng lồ, vài đỉnh núi nhỏ gần đó đều bị san thành đất bằng.
Điều đáng sợ hơn nữa là nó phun ra một quả cầu lửa lan rộng tới hơn một nửa núi Hồ Lô Huyết, dường như muốn biến toàn bộ ngọn núi thành tro bụi.
Ngoài hỏa long còn có bốn ông già tóc trắng xoá.
Phù Quang nói: “Chủ tử, là bốn tên thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc, công lực cao vô cùng, bọn họ ở ẩn nhiều năm hiếm khi hỏi tới chuyện thế gian, không ngờ lần này Thiên Phần tộc lại phái bốn vị thái thượng trưởng lão ra trận”.
“Thực lực rất mạnh là mạnh tới mức nào? So với Dạ Mặc Uyên thì thế nào?”
“So với chiến thần hẳn là thua kém một chút, nhưng bốn người họ liên kết lại thì chiến thần tuyệt đối không có khả năng đánh bại họ, hai vị tông chủ của Tu La Môn đều là chết thảm dưới tay bốn người họ”.
“Nói như vậy thì những thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc này đều không phải là thứ tốt gì?”
“Đương nhiên, không việc xấu xa nào mà chúng chưa từng làm qua, tàn sát dân lành, không biết bao nhiêu người vô tội của Tu La Môn đã bỏ mạng trong tay chúng”.
Cố Thanh Hy vuốt cằm.
Nếu bọn họ không phải hạng tốt lành, vậy nàng càng không có gì phải băn khoăn nữa.
“Chủ tử, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
“Còn có thể làm thế nào nữa, đương nhiên là ngồi xuống, yên lặng xem kịch hay, ngươi dịch cho qua đây một chút, cẩn thận bị dung nham tràn ra thiêu cháy đó”.
Phù Quang ngẩn người.
Chủ tử vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất lâu như vậy chỉ để ngồi đây xem kịch hay sao?
Có lẽ không có khả năng đâu.
“Ầm ầm ầm”.
Trận chiến trên bầu trời càng ngày càng gay cấn, bọn họ ngồi ở lưng chừng núi nhưng thân thể cũng không kìm được lắc lư chực đổ.
Phù Quang nhíu chặt mày.
Là trận pháp vô cùng nổi danh của Thiên Phần tộc- Tứ tượng trận, ngay cả cao thủ cấp bảy cũng chưa chắc có thể phá vỡ, con ma long kia vậy mà vẫn không rơi vào thế bất lợi, thậm chí càng đánh càng hăng, càng đánh càng hung hãn.
Cũng may người thuộc Tu La Môn bọn họ nghe theo mệnh lệnh của chủ tử, không được tùy tiện tiến lên, càng không nói đến việc trực tiếp lao lên cướp long châu.
Nếu không bọn họ còn không phải thương tích nặng nề sao?
"Vụt..”
Tứ tượng trận biến mất.
Bốn đại trưởng lão của Thiên Phần tộc từ từ ngã xuống đất với thương tích trầm trọng, từng người đều phun ra một ngụm máu tươi, khí thế bao vây cũng suy giảm.
“Bốn thái thượng trưởng lão thua rồi, một đòn này của hỏa long vô cùng vang dội, phỏng chừng bốn tên đó không còn sót lại bao nhiêu lực chiến đấu nữa. Chủ tử, bây giờ chúng ta lên thu dọn ma long sao, hay là nhân cơ hội giải quyết triệt để bốn tên thái thượng trưởng lão kia?”
“Vội cái gì, yếu trâu còn hơn khỏe bò, bây giờ ngươi xông lên có nắm chắc là có thể giết chết bốn lão già đó không, còn có con hỏa long kia, cho dù nó bị thương nặng nhưng ta thấy sức lực của nó vẫn tốt lắm”.
“À… vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
“Còn có thể làm thế nào, ngồi cắn dưa hóng chuyện thôi”.
Chẳng bao lâu trên bầu trời lại dấy lên một hồi chiến trận mới, là vài vị kỳ chủ của Ma tộc đang giao đấu với ma long.
Bốn thái thượng trưởng lão đều không phải là đối thủ của ma long, Lan kỳ chủ cùng Mẫu Đơn kỳ chủ càng không phải, nhưng ngoại trừ bọn họ, còn có hai vị cao thủ khác, thực lực cũng không yếu hơn họ, bọn họ phối hợp nhịp nhàng, vô cùng ăn ý, tuy rằng sức mạnh không mạnh như bốn người kia nhưng cũng tấn công ma long tới thương tích chồng chất.
“Ầm ầm…”
“Gừ…”
“Vụt….”
Ma long cùng vài đại kỳ chủ của Ma tộc nhao nhao chịu thương tổn.
Lần này cả hai cùng bị thua thiệt.
"Chủ tử, hai tên đó là hai kỳ chủ khác của Kỳ tộc, trong đó Đào Hoa kỳ chủ đã bị ma long đánh thương nặng, hơn nữa còn trúng vào điểm chí mạng, e rằng không thể sống sót, lần này ma long cũng bị thương không nhẹ, vuốt rồng đều bị chặt đứt chỉ còn một cái, chủ tử, bây giờ chúng ta lên đã được chưa?”
“Ngươi vội đi đầu thai à? Vội vội vàng vàng làm cái gì?”
“Nhưng nếu chúng ta còn chần chừ không tiến công, ngộ lỡ long châu…”
“Nếu long châu dễ dàng tranh đoạt tới tay như vậy thì các ngươi sớm đã giành được, còn có thể chờ đợi đến bây giờ sao? Tiểu Phù Quang, ta thấy ngươi ngày thường cũng khá cơ trí, sao vừa dính tới long châu cả người đều trở nên ngốc nghếch vậy…”
Đương nhiên là nóng vội.
Hắn có thể không căng thẳng sao?
Cả tộc đang trông chờ vào long châu để hóa giải huyết chú, đó thế nhưng là hàng ngàn hàng vạn tính mạng.
“Ngươi nhìn xem, bọn họ lập tức sẽ lại tiến hành một đợt công kích mới thôi”.
Đúng như dự đoán của Cố Thanh Hy, người của Ma tộc cùng Thiên Phần tộc bắt tay hợp tác, phát động tấn công một lần nữa, trời đất mù mịt, nhật nguyệt u ám.