Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Sắc mặt Cố Sơ Lan và Đương Đương công chúa không được tốt cho lắm.

Ván bài này bất luận nhìn ngang nhìn dọc thế nào thì Cố Thanh Hy cũng thua chắc.

Nhưng bây giờ lại thêm một danh ngạch nữa, hơn nữa danh ngạch này còn dựa vào vận khí, ngộ nhỡ Cố Thanh Hy vận khí tốt, cầu hoa được truyền đến chỗ nàng thì làm thế nào?

Không... ở đây có hơn 30 người, sao có thể trùng hợp để nàng cướp đi được.

Trong lòng mọi người đều dấy lên hy vọng, hy vọng lúc cầu hoa truyền đến chỗ họ thì tiếng trống dừng lại, nhưng tiếng trống tùng tùng tùng vẫn vang lên, căn bản không hề có dấu hiệu dừng lại.

Cầu hoa truyền qua Vu Huy và Liễu Nguyệt rồi tới tay Tiêu Vũ Hiên, nào ngờ Tiêu Vũ Hiên lại ôm chặt lấy cầu hoa không chịu truyền tiếp.

Mọi người nổi giận.

"Tiêu Vũ Hiên, không phải phu tử đã nói bất luận là ai cũng không được giữ cầu hoa lại, bằng không sẽ hủy bỏ tư cách sao? Ngươi ôm cầu hoa làm gì, còn không mau truyền tiếp đi".

"Mặc kệ ta, liên quan gì đến ngươi".

"Phu tử, Tiêu Vũ Hiên làm trái với quy định", mọi người không kiềm chế được phẫn nộ, Tiêu Vũ Hiên cũng thật không biết xấu hổ, làm chậm trễ như vậy ngộ nhỡ cầu hoa truyền tới tay bọn họ mà tiếng trống vẫn chưa dừng lại thì làm thế nào?

Từ phu tử quát giận: "Tiêu Vũ Hiên, ta lệnh cho người tiếp tục truyền cầu hoa đi, ngươi đã bị hủy bỏ tư cách".

Tiêu Vũ Hiên lo lắng nhìn người đánh trống, người này gõ cả nửa ngày rồi mà sao không hề có ý định dừng lại vậy?

Người tiếp theo chính là nha đầu xấu xí đó rồi.

"Tiêu Vũ Hiên, ta đang nói với ngươi đó, ngươi có nghe thấy không?", Từ phu tử tức giận phùng mang trợn mắt.

Cố Thanh Hy không nghe lời ông ta cũng đành, giờ đến Tiêu Vũ Hiên cũng không nghe lời ông ta nói nữa ư?

Tiêu Vũ Hiên ôm chặt lấy cầu hoa, nhìn chằm chằm vào người đánh trống, trực tiếp bỏ ngoài tai tiếng quát giận dữ của Từ phu tử.

Trong lòng Cố Thanh Hy phức tạp. Đến thế giới này, ngoài Thu Nhi ra thì Tiêu Vũ Hiên là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với nàng.

Hắn ta mặt dày mày dạn như vậy chẳng qua cũng là muốn tranh thủ chút thời gian cho nàng.

Mắt thấy Từ phu tử sắp nổi trận lôi đình, nàng đưa tay ra cướp lấy cầu hoa trong tay hắn: "Hừ, ngươi ôm chặt nữa thì cầu hoa cũng không thuộc về ngươi đâu, mau đưa đây cho ta".

"Tùng...."

Cố Thanh Hy vừa cướp được cầu hoa thì tiếng trống liền dừng lại.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Cầu hoa truyền đến Cố... Cố “ngốc nghếch” rồi.

Trời...

Có nhầm không vậy... là đồ ngốc đó mà...

Tại toàn trường thì sắc mặt Đương Đương công chúa và Cố Sơ Lan là khó coi nhất. Vốn dĩ canh bạc này bọn họ tưởng sẽ thắng chắc, nhưng hiện tại lại bị Cố Thanh Hy cướp mất cơ hội trời ban này.

Cầu hoa đỏ trong tay nàng, vậy chẳng phải nàng có thể tham dự vòng chung kết sao?

Tiêu Vũ Hiên sau khi hết hồn thì không thể che giấu niềm vui.

"Nha... nha đầu xấu xí, tiếng trống dừng lại rồi, cô thắng rồi".

Cố Thanh Hy cũng không ngờ được lại có miếng bánh lớn như vậy từ trên trời rơi xuống, nàng còn tưởng rằng sẽ phải tốn rất nhiều công sức để vào vòng chung kết.

Ngoại trừ Thượng Quan phu tử ra thì tất cả mọi người đều khóe miệng co rút.

Danh ngạch thuộc về nàng quả thực là phí của giời, dựa vào bộ dạng ngu ngốc của nàng có thể so tài với cao thủ của Triệu Quốc, Hoa Quốc, Sở Quốc sao?

"Cố tam tiểu thư Cố Thanh Hy không cần tỷ thí, trực tiếp vào vòng chung kết", Cố phu tử thông báo với vẻ không được cam tâm tình nguyện cho lắm.

Đương Đương công chúa là người đầu tiên nhảy lên phản đối: "Phu tử, việc này không công bằng, nếu không phải do Tiêu Vũ Hiên chiếm giữ cầu hoa lâu như vậy thì tiếng trống sao có thể dừng đúng chỗ Cố Thanh Hy".

Cố Sơ Lan cũng ra sức gật đầu: "Công chúa nói chí phải, Tiêu Vũ Hiên gian lận, lượt này không thể tính".

Nếu như Cố Thanh Hy thắng thì 20 vạn lượng bạc của nàng ta sẽ mất trắng.

Tiêu Vũ Hiên rút quạt ra, cười nhạo nói: "Sao lại không thể tính? Bổn công tử bị hủy bỏ tư cách liên quan gì đến cô ấy? Hơn nữa, tiếng trống cũng không phải do chúng ta đánh, vừa hay dừng ở lúc nha đầu xấu xí này có được cầu hoa liên quan gì đến chúng ta, nếu như cô bất mãn thì đi tìm người đánh trống đi".

Cố Sơ Lan thân phận thấp kém, không dám trách cứ Tiêu Vũ Hiên.

Đương Đương công chúa thì không sợ hắn ta, nàng ta quát: "Ai biết các ngươi có thông đồng với nhau không".

Sắc mặt Từ phu tử đanh lại: "Hỗn xược, người đánh trống là thị hầu bên cạnh của Thượng Quan phu tử, lẽ nào Thượng Quan phu tử lại cùng gian lận với đám Tiêu Vũ Hiên và Cố Thanh Hy ư?"

"Ta không có ý này, ý của ta là bọn họ rất có khả năng đã mua chuộc thị hầu của Thượng Quan phu tử".

Thượng Quan phu tử đứng lên, một tay đằng trước, một tay để sau lưng, mỉm cười tao nhã, lời nói rất có khí phách: "Công chúa nghĩ nhiều rồi, Tiểu An từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, ta rất có niềm tin với hắn. Mọi người đều chuẩn bị đi, về sau sẽ cùng so tài với các sĩ tử khác của Dạ Quốc ở Đông Viên, lựa chọn ra ba người tiến vào vòng chung kết".

Nói rồi Thượng Quan phu tử tiêu sái rời khỏi học đường, đám người Từ phu tử cũng đi theo phía sau.

Đương Đương công chúa sốt ruột: "Thượng Quan phu tử, thầy nghe ta giải thích, ta không có ý nghi ngờ Tiểu An Tử, ta..."

"Công chúa, cô thua rồi, một trăm vạn lượng bạc, xin cám ơn".

Cố Thanh Hy chặn bước chân của Đương Đương công chúa lại, cười ha hả như sói xám.

Đương Đương công chúa tức giận vung tay lên định tát, nhưng nào ngờ Cố Thanh Hy nhẹ nhàng né tránh, bản thân do dùng lực quá đà nên đụng mạnh vào cột nhà, đau đến nỗi ôm đầu.

"Cố Thanh Hy, ngươi là suy thần chuyển thế à? Tại sao lần nào ta gặp ngươi cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp thế?"

"Công chúa, hoàng chất nữ đánh hoàng thẩm, cô nói xem liệu có bị thiên lôi đánh xuống không?"

"Ngươi..."

"Haiz... cô đừng khóc, bằng không mọi người lại cho rằng ta trưởng bối đi ức hiếp một vãn bối cỏn con như cô, thậm chí còn có người cho rằng cô dám cược không dám nhận, cố ý ăn quỵt một trăm vạn lượng bạc không trả cho ta đó".

Bị nói trúng tim đen, Đương Đương công chúa có vẻ không nén được giận, nhất là khi nhìn thấy không ít người trong học đường đang nhìn nàng ta bằng ánh mắt dị thường, nàng ta tức giận quát: "Không phải chỉ là một trăm vạn lượng bạc cỏn con thôi sao, ngươi nghĩ bổn công chúa không trả nổi ư?"

"Công chúa lá ngọc cành vàng, là muội muội ruột được đương kim hoàng thượng yêu thương nhất, cũng là tiểu công chúa được đương kim hoàng thái hậu yêu thương nhất, sao lại không trả nổi chứ? Có điều, công chúa, để tránh mọi người hiểu lầm hay là ngươi đưa một trăm vạn lượng bạc ra đi, tránh có vài người lắm miệng ba hoa khắp nơi, làm hỏng hình tượng của công chúa, càng làm hỏng hình tượng của công chúa trong mắt Thượng Quan phu tử".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui