Dưới đáy hố đen, từng cơn gió lốc thổi qua khiến đầu óc họ quay cuồng, nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng ngã phịch xuống đất.
Cố Thanh Hy suýt chút nữa ngất xỉu, may mà mặt đất mềm, nếu không thì nàng đã ngã chết.
Bỗng nhiên nàng nhận ra có gì đó không ổn, bèn mở mắt ra nhìn thì thấy mình không phải ngã xuống mặt đất mềm mà ngã lên người một thiếu niên tóc trắng áo trắng.
Tim Cố Thanh Hy thắt lại, nàng nhanh chóng đỡ hắn ta dậy: “Thần Phi đại ca, huynh tỉnh lại đi...”
Cố Thanh Hy đột nhiên chạm vào thứ gì đó nhớp nháp, bình tĩnh nhìn lại, không phải máu thì là cái gì?
Khoé miệng Dịch Thần Phi chảy máu, người cũng bị đá nhọn cứa trầy xước nhiều chỗ, bộ quần áo trắng như tuyết bị máu nhuộm đỏ.
Trong lòng đất mờ tối, sắc mặt hắn ta trắng bệch không còn chút máu, nhưng trên khuôn mặt dịu dàng vẫn nở nụ cười mừng rỡ, yếu ớt bảo: “Muội không sao là tốt rồi”.
Mắt Cố Thanh Hy lập tức đỏ hoe: “Tên ngốc này, tại sao huynh lại đối xử tốt với ta như vậy, ta có gì đáng để huynh đánh đổi mạng sống để cứu chứ?”
“Bởi vì... muội là muội muội của ta...”
“Huynh bị thương rất nặng, đừng nói nữa, để ta trị thương cho huynh”.
“Không... Không cần đâu”.
Hắn ta không còn sống được bao lâu nữa, dù có chữa trị thế nào cũng phí công thôi, hoàn toàn không cần thiết.
Dưới hố không hề âm u và đáng sợ như họ tưởng. Nơi này ấm áp như mùa xuân, trăm hoa nở rộ, bươm bướm bay lượn, cỏ cây xanh tươi, rõ ràng là chốn bồng lai tiên cảnh. Nếu không phải xung quanh là vách núi, còn có dung nham chảy cuồn cuộn thì họ rất muốn sống ở đây lâu dài.
Điều kì lạ là nơi này có dung nham, nhưng hoa cỏ ở đây vẫn tươi tốt.
Ở đây không có ai khác trừ hai người họ, mấy người nhóm Diệp Phong cũng không biết đã bị gió lốc cuốn đi đâu.
Cố Thanh Hy mặc kệ lời Dịch Thần Phi nói, cố chấp băng bó vết thương cho hắn ta, sau đó châm cứu, áp chế nội thương giúp hắn ta.
Sau khi làm xong mọi thứ, Dịch Thần Phi đã đỡ đau hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Cố Thanh Hy dìu hắn ta ngồi lên hòn non bộ, lặng lẽ lau vết bẩn trên mặt hắn ta.
Dịch Thần Phi cười nhẹ, nhìn nàng không chớp mắt.
“A Hy, dáng vẻ muội cau mày không đẹp đâu”.
“Dáng vẻ huynh nhảy xuống núi còn xấu hơn đấy”, Cố Thanh Hy nổi giận.
Dịch Thần Phi suy nghĩ xa xăm, giọng điệu hơi ngơ ngẩn: “Trước đây cũng từng có người nói với ta như thế”.
“Ồ... Là ai thế? Nữ hả?”
“Ừm... Một nữ nhân rất xinh đẹp, rất tốt bụng và cũng rất ngu ngốc”.
“Mối tình đầu của huynh à?”
Dịch Thần Phi không nói rõ mối quan hệ với người nọ, chỉ nhíu chặt mày, hơi đau khổ đáp: “Nàng ấy là một người rất đáng thương, từ khi mới sinh ra đã gánh vác trách nhiệm nặng nề, mấy chục thế hệ nghìn vạn mạng sống đều đè lên vai nàng ấy. Ta đã chứng kiến nàng ấy gục ngã rồi lại đứng lên không biết bao nhiêu lần, đôi vai nhỏ nhắn gánh vác rất nhiều thứ”.
Cố Thanh Hy vừa băng bó vừa nghe, mặc dù nàng không hiểu lời hắn ta nói cho lắm.
“Tuổi thơ của nàng ấy không phải đang chăm chỉ học võ, rèn luyện thể chất thì là đắm chìm trong những buổi huấn luyện máu me, hoặc là tìm kiếm thứ gì đó ở chân trời góc biển”.
Cố Thanh Hy nói xen vào một câu: “Đắm chìm trong những buổi huấn luyện máu me? Câu này nghĩa là sao ạ?”
“Nàng ấy có xuất thân rất cao quý, chính vì quá cao quý nên nàng ấy là hi vọng của tất cả mọi người. Để không phụ lòng hi vọng của mọi người, cũng để có thể thuận lợi gánh vác trách nhiệm, từ nhỏ nàng ấy đã bị nhốt ở một nơi tối tăm không biết ngày hay đêm, mỗi ngày đều đánh nhau với ma thú và sát thủ. Nếu như có thể sống sót ra ngoài, nàng ấy sẽ giữ được mạng sống của mình. Còn nếu không thể, nàng ấy sẽ trở thành linh hồn dưới đao, miếng thịt trong miệng người khác”.
Cố Thanh Hy càng nghe càng hoang mang.
Nếu đã có xuất thân cao quý thì tại sao lại bị đối xử như thế?
“Rốt cuộc là trách nhiệm gì?”
“Rất nặng, nặng đến mức khiến người ta ngạt thở”.
“Vậy bây giờ nàng ấy đang ở đâu?”
“Ta cũng không biết nàng ấy đã đi đâu, nhưng ta tin rằng nàng ấy sẽ trở lại sớm thôi, khụ khụ...”
Không biết có phải do nói quá nhiều hay không mà Dịch Thần Phi lại hộc ra một búng máu, sinh lực nhanh chóng xói mòn.
Cố Thanh Hy lo lắng, trong lòng có nhiều thắc mắc nhưng không tiện hỏi tiếp, đành bảo: “Huynh đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi”.
“A Hy... Nếu một ngày nào đó ta không còn nữa, muội nhất định phải sống thật tốt nhé?”
“Huynh nói lung tung gì vậy? Huynh nhìn này, ta đã tìm được Long Châu màu xanh, không phải các huynh đã tìm được bốn viên sao, cộng thêm viên này nữa là năm viên, chỉ cần tìm thêm hai viên nữa là bệnh của huynh sẽ được trị hết”.
Cố Thanh Hy lấy viên Long Châu màu xanh to bằng một con chim bồ câu ra, nháy đôi mắt to cười đáp.
Trong mắt Dịch Thần Phi đang cười, nhưng trong lòng lại chua xót vô cùng.
Một viên Long Châu cần sự nỗ lực của mấy thế hệ mới có thể tìm được một chút manh mối, sao có thể tìm được một cách dễ dàng như vậy?
Họ không hề có tung tích gì về viên Long Châu tiếp theo.
Mà cơ thể hắn ta đã không thể chịu đựng được cho đến khi nàng tập hợp đủ bảy viên Long Châu.
Dịch Thần Phi nói: “Ta tin, ta tin muội có thể tập hợp đủ bảy viên Long Châu, khụ khụ...”
“Quanh đây có quả dại, ta đi hái một ít cho huynh ăn rồi đi tìm Diệp Phong và Nạp Lan Lăng Nhược”.
“A Hy...”, Dịch Thần Phi đột nhiên kéo váy Cố Thanh Hy.
“Sao ạ?”
“Ta cứ cảm thấy ánh mắt của Diệp Phong không còn giống như trước, bây giờ ta không thể nhìn ra rốt cuộc hắn ta đang suy nghĩ gì. Người này sống ở nơi âm u từ nhỏ, còn bị ngược đãi đủ điều. Nếu như hắn ta hắc hoá phản kích sẽ dễ như trở bàn tay, một khi xảy ra thì không thể ngăn cản”.