Thứ gì càng xinh đẹp thì lực sát thương sẽ càng lớn, ông ta không nghĩ Dịch Thần Phi chế tạo ra thứ lãng mạn như thế chỉ để ngắm.
Đúng như dự đoán, những cánh hoa đẹp cực kì kia đột nhiên thay đổi tư thế, hoá thành những lưỡi dao bắn về phía Lan kỳ chủ nhanh như chớp.
Lan kỳ chủ khẽ biến sắc, không còn tâm trạng giết Cố Thanh Hy, bật nhảy lên cao để né tránh những cánh hoa như lưỡi dao kia.
“Vù...”
Ông ta tăng tốc độ lên đến mức cao nhất, nhưng cánh tay vẫn bị vài cánh hoa làm bị thương, máu chảy ra, trên mặt cũng bị trúng một nhát dao, Lan kỳ chủ vốn không được đẹp nhưng lại rất quan tâm đến khuôn mặt của mình lập tức nổi giận.
“Dịch Thần Phi, ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi ư?”
Lan kỳ chủ từ bỏ Cố Thanh Hy, quay sang phản công Dịch Thần Phi.
Dịch Thần Phi cười khẩy, xoay tròn cây sáo Thanh Ngọc trong tay một cách tao nhã, sau đó đặt nó lên miệng, chậm rãi thổi.
Tiếng sáo du dương, trầm bổng êm tai, lúc cao lúc thấp. Cùng với tiếng sáo của hắn ta, những cánh hoa bay múa trong không gian cũng liên tục thay đổi hình dạng.
Một lát sau chúng kết hợp thành một thanh kiếm sắc bén đâm dọc, chém thẳng, hoặc bổ từ nhiều hướng về phía Lan kỳ chủ.
Lan kỳ chủ tung chiêu Tiềm Long Quá Hải, không ngừng đánh bay kiếm sắc.
“Vù vù vù...”
Trường kiếm biến đổi, từ một tách thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, tạo thành năm hình bát quái chém về phía Lan kỳ chủ.
Cố Thanh Hy nhìn chiến trường giữa không trung.
Thực lực chân chính của Dịch Thần Phi mạnh hơn nàng tưởng.
Dù Lan kỳ chủ có võ công cao cường cũng bị Dịch Thần Phi đánh tơi tả, mấy lần suýt chết dưới những thanh kiếm đầy sát khí kia.
Cố Thanh Hy giơ tay phải lên, nhẹ nhàng bắn một thanh ám khí về phía Lan kỳ chủ.
Mỗi lần nàng chỉ bắn một thanh ám khí, nhưng trên đường bay nó luôn tách thành hai hoặc bốn, thậm chí là thành mười sáu...
Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi phối hợp ăn ý, hầu như không có sơ hở như thể đã phối hợp với nhau trăm nghìn lần.
Vì có sự gia nhập của Cố Thanh Hy, Lan kỳ chủ vốn đang luống cuống tay chân càng bị thương nhiều hơn.
“Vèo...”
Ám khí của Cố Thanh Hy rất chậm, nhưng vừa đi được nửa đoạn đường thì tốc độ đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, Lan kỳ chủ lập tức bị bắn trúng ngực, ám khí cắm sâu vào người ông ta.
Ông ta muốn đánh trả nhưng lại bị áp chế, không hề có cơ hội đánh trả.
Nếu cứ tiếp tục thế này, ông ta nhất định sẽ chết.
Sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng Lan kỳ chủ, ông ta chỉ có thể cầu nguyện đám người Mẫu Đơn kỳ chủ nhanh chóng đến, nếu không cái mạng nhỏ của ông ta sẽ bỏ tại đây.
Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi còn sốt ruột hơn.
Chỉ dựa vào một trong hai người họ thì không thể giết Lan kỳ chủ.
Võ công của Cố Thanh Hy hiện tại không đủ.
Dịch Thần Phi vừa trọng thương vừa bệnh nặng, trừ phi họ hợp lực với nhau.
Nhưng Dịch Thần Phi bị thương quá nặng, có thể không chịu được nữa bất cứ lúc nào.
Một khi hắn ta không chịu được nữa thì chiến cuộc sẽ lập tức thay đổi.
Tiếng sáo biến đổi, trở nên mạnh mẽ, hùng hồn như tiếng trống trận, những thanh kiếm bắn giết Lan kỳ chủ càng tấn công nhanh hơn.
Khi thấy sắp có thể giết chết Lan kỳ chủ, khiến ông ta bỏ mạng tại đây mãi mãi, Cố Thanh Hy thầm mừng rỡ.
Nàng đang định tung chiêu cuối cùng, nào ngờ Dịch Thần Phi đột nhiên hộc máu, lảo đảo suýt ngã quỵ xuống đất.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch, máu tạt vào bộ quần áo trắng như tuyết của hắn ta, hoá thành những đoá hoa sen tuyết nở rộ, lung lay khiến người ta sợ hãi.
“Thần Phi đại ca”.
Cố Thanh Hy không còn tâm trạng bận tâm đến Lan kỳ chủ, vội đỡ lấy Dịch Thần Phi, không ngừng truyền chân khí của mình cho hắn ta.
Lan kỳ chủ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhân lúc hắn ta bệnh, lấy mạng hắn ta. Lan kỳ chủ biết rõ để diệt trừ hai người họ triệt để thì cần phải thừa lúc này.
Ông ta tụ khí thành lồng, chiếc lồng ánh sáng đỏ rực bao trùm lấy họ.
Tốc độ của chiếc lồng ánh sáng rất nhanh, Cố Thanh Hy biến sắc, vừa truyền nội lực cho Dịch Thần Phi, vừa dùng nội lực ngăn cản chiếc lồng ánh sáng trên đầu mình.
Thực lực chênh lệch quá lớn, Cố Thanh Hy còn phải chia một nửa nội lực để trị thương cho Dịch Thần Phi, chiếc lồng ánh sáng càng lúc càng hạ thấp.
Nó có thể bao trùm họ hoàn toàn bất cứ lúc nào.
Hơi thở của Dịch Thần Phi không ổn định, toàn thân hắn ta không kìm được run rẩy.
Hắn ta phát tác huyết chú, vốn đã không chịu được, chỉ đang đau khổ chống đỡ, bây giờ...
Dịch Thần Phi ngước lên nhìn, chiếc lồng ánh sáng đỏ rực kia là tuyệt chiêu của Lan kỳ chủ, nó được biến ra từ nội lực của ông ta.
Nếu bị nó bao trùm, tất cả mọi thứ trong lồng đều sẽ hoá thành sương máu.
Dịch Thần Phi yếu ớt bảo: “A Hy, muội mau... mau đi đi, đừng lo cho ta”.
“Huynh nói đùa gì vậy, sao ta có thể bỏ mặc huynh được? Muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết, nếu được chết cùng với ca ca của mình, xuống suối vàng cũng sẽ không cô đơn, với lại chưa đến thời khắc cuối cùng, mọi thứ chưa thể kết luận”.
Dịch Thần Phi nôn nóng, muốn đẩy Cố Thanh Hy ra nhưng không còn sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc lồng ánh sáng càng lúc càng hạ thấp.
Chỉ có thể nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Cố Thanh Hy dần trở nên nhăn nhó.
Dịch Thần Phi hạ quyết tâm quyết tử, định phá vỡ võ mạch của mình để đẩy chiếc lồng ánh sáng kia ra xa.
Bỗng nhiên, một thanh kiếm đâm mạnh vào từ phía sau lưng, xuyên qua ngực Lan kỳ chủ, máu chảy dọc theo mũi kiếm nhỏ giọt tí tách xuống mặt đất.
Lan kỳ chủ đau đớn rên rỉ, khiếp sợ nhìn kẻ vừa đâm sau lưng mình.
Dịch Thần Phi và Cố Thanh Hy cũng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn qua.
Kẻ cầm kiếm đâm không phải ai khác mà chính là Diệp Phong.
Diệp Phong đến đây từ khi nào, hắn ta đã làm thế nào để lặng lẽ tiếp cận Lan kỳ chủ, đâm ông ta một nhát?
Không ngờ họ lại hoàn toàn không phát hiện.