Không nhắc tới Thượng Quan phu tử còn đỡ, vừa nhắc đến hắn ta, sắc mặt của Đương Đương công chúa lại càng tệ hơn.
Cố Sơ Lan sốt ruột rồi, nếu như công chúa thật sự bỏ ra một trăm vạn lượng bạc vậy thì 20 vạn lượng bạc của nàng ta thế nào cũng phải đưa cho Cố Thanh Hy ư?
Nghĩ vậy, Cố Sơ Lan cười lạnh nói: "Ngươi cũng không phải dựa vào thực tài mà ghi danh vào ba vị trí đứng đầu, ván cược này không được tính".
"Thứ nữ đúng là thứ nữ, không có văn hóa đúng là đáng sợ".
"Ngươi mắng ai đó, sao ta lại không có văn hóa chứ?", nàng ta không có văn hóa thế nào cũng mạnh hơn nàng rất nhiều được chưa.
"Lúc chúng ta đặt cược đã từng nói qua ta không thể dựa vào may mắn để thắng sao? Hình như chỉ cược thắng thua thôi mà nhỉ?"
"Nhưng..."
"Công chúa, có vài kẻ tiểu nhân nào đó vì một chút lượng bạc cỏn con mà có thể vô lại như vậy, tin rằng cô thân là công chúa chắc chắn sẽ không chơi trò giở mặt vô lại như cô ta đâu nhỉ".
Đương Đương công chúa và Cố Sơ Lan tức đến suýt nữa thì vỡ lồng ngực.
Cố Thanh Hy rõ ràng là ép bọn họ phải giao bạc ra, nếu như không giao ra thì mặt mũi bọn họ cũng hoàn toàn mất sạch.
Đương Đương công chúa nghiến răng nghiến lợi nói: "Bổn công chúa có chơi có chịu, lát nữa sẽ có hạ nhân mang một trăm vạn lượng bạc tới cho ngươi", Đương Đương công chúa lúc nói ra câu này, hàm răng cũng run rẩy.
Đó là hẳn một trăm vạn lượng bạc đấy, chỉ sợ cả phủ công chúa cũng không có nổi một trăm vạn lượng bạc.
"Được thôi, công chúa đừng để ta đợi quá lâu, nếu không chúng bạn học đều cho rằng công chúa không trả tiền cho ta, truyền tới tai phu tử thì không hay lắm đâu".
Đương Đương công chúa hất đổ đồ trên mặt bàn, tức giận bỏ đi.
Cố Sơ Lan sững sờ.
Nàng ta là một công chúa mà lại chịu bị bắt bí gây khó dễ như vậy sao? Nếu như nàng ta không muốn đưa thì Cố Thanh Hy có thể làm gì được nàng ta?
"Ngũ muội, công chúa đã đưa rồi, vậy 20 vạn lượng bạc đó của muội không phải cũng nên trả chứ?"
"Ta..."
Cố Sơ Lan cầu cứu nhìn về phía Cố Sơ Vân.
20 vạn lượng bạc đó, nếu như đưa cho nàng thì sau khi về di nương không đánh chết nàng ta mới lạ.
Nếu như không đưa thì ở đây có nhiều công tử thế gia nhìn vào như thế, đến Trạch Vương cũng có mặt, mặt mũi của nàng ta biết giấu vào đâu? Rồi lại làm gì còn chỗ đứng trong thế gia quý tộc nữa?
Cố Sơ Vân không những xinh đẹp mà khí chất còn hiếm có, nàng ta khẽ mấp máy đôi môi đỏ thắm, giọng nói dễ nghe như chim hoàng anh: "Ngũ muội, tiền tài chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, giữa tỷ muội với nhau cá cược cũng chẳng có gì mà mất mặt cả, dù sao ngân lượng vẫn thuộc về Cố gia chúng ta mà".
Cố Sơ Vân mở lời cho nàng ta cũng là để bảo toàn thể diện của nàng ta, nhưng trong lòng Cố Sơ Lan vẫn có một ngàn một vạn lần không vui.
Mặc dù bọn họ là tỷ muội nhưng bạc lượng thì không còn là của nàng ta nữa.
20 vạn lượng bạc đó... đây là những 20 vạn lượng bạc đó...
Đó là chỗ dựa lớn nhất của nàng ta và di nương trong phủ, hiện giờ lại phải đưa cho ả đàn bà tiện nhân Cố Thanh Hy đó... bảo nàng ta làm sao cam tâm đây?
"Này, nếu như cô không chơi được thì còn học đòi người ta cá cược làm gì, mau về nhà thêu hoa là được rồi, tránh để mất mặt mất mũi", Tiêu Vũ Hiên khinh miệt cười nhạo.
Cố Sơ Lan hung hăng ném con dấu cho Cố Thanh Hy, tức giận nói: "Không phải chỉ là 20 vạn lượng bạc thôi sao, cho ngươi là được, nếu như ngươi có gan thì chúng ta cược thêm một trận nữa".
"Được thôi, lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón, có điều tỷ thí luôn phải có phần thưởng, ngươi cứ chuẩn bị tiền cược trước đã rồi tính".
Cố Sơ Lan siết chặt hai bàn tay, trong đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên vẻ âm ngoan, cuối cùng cắn răng rời đi.
Cố Sơ Vân và Trạch Vương tự có suy nghĩ sâu xa khác nhau nhìn Cố Thanh Hy đang thu tiền rồi lần lượt rời khỏi học đường.
Trong học đường, không ít công tử thế gia đều đen mặt lại, miệng không ngừng lẩm nhẩm chửi bới.
"Đúng là gặp quỷ rồi, các ngươi nói học viện của chúng ta đang yên ổn, tự nhiên lại ở đâu ra thêm một danh ngạch nữa? Điều đáng tức hơn là danh ngạnh này lại còn bị đồ ngốc kia chiếm mất, nếu không phải có chuyện này thì sao ta thua được".
"Còn không phải sao, ta đã thua 5 vạn lượng bạc cho Cố Thanh Hy rồi".
"Ta thua một ngàn năm trăm lượng đó".
"Các ngươi đã là gì, ta mất đúng ba ngàn lượng bạc đây này".
"Đúng là đen đủi, năm ngàn lượng bạc của ta".
"Không phải chứ, ngươi lấy đâu ra lắm bạc như vậy?"
"Còn không phải lấy trộm của cha ta sao, ta cho rằng thắng chắc, nào ngờ... về nhà chắc chắn sẽ bị cha ta đánh chết mất".
"..."
Mọi người hồn bay phách lạc bỏ đi, Tiêu Vũ Hiên lại cười ha hả, nhìn hết đống bạc này đến đống bạc khác bỏ xuống trước mặt, vui vẻ đến nỗi không khép miệng vào được.
Liễu Nguyệt và Vu Huy tinh thần chán nản, bộ dạng sống không còn gì lưu luyến.
Tiêu Vũ Hiên hẩy hẩy hai người bọn họ: "Nha đầu xấu xí thắng được nhiều tiền như vậy, sao hai người các ngươi còn không vui thế?"
"Vui, đương nhiên vui", chỉ là bọn họ cũng đã lén trộm tất cả gia sản trong nhà đặt cược Cố Thanh Hy thua, về nhà biết ăn nói thế nào với người nhà đây?
Nghĩ đến việc bọn họ thua nhiều tiền như vậy, thậm chí đã nghĩ đến cả cái chết rồi.
"Nha đầu xấu xí, hơn một trăm vạn lượng bạc, đây là hơn một trăm vạn lượng bạc đó, chúng ta kiếm được bộn tiền rồi, nhiều tiền thế này có tiêu cũng tiêu không hết", Tiêu Vũ Hiên nhét quạt ra sau lưng, đếm đi đếm lại số bạc.
Cố Thanh Hy lại ngậm một cọng rơm khô, lười biếng bắt chéo chân.
Nghe vậy, nàng cười nói: "Không phải chỉ là hơn một trăm vạn lạng bạc thôi sao, nhìn ngươi vui chưa kìa".
Mọi người suýt chút nữa là ngã quỵ.
Nàng nói cái gì vậy?
Chỉ có hơn một trăm vạn lượng bạc thôi ư?
"Nha đầu xấu xí, ta chẳng qua chỉ cược có một ngàn lượng bạc, cha ta đã suýt lấy mạng của ta rồi, cô có biết hơn một trăm vạn lượng bạc nghĩa là gì không?"
Cố Thanh Hy thuận tay vơ bừa, vơ đúng năm mươi vạn lượng bạc ném cho Tiêu Vũ Hiên: "Cho ngươi, ta không ngại ngươi dùng tiền đập ngất cha ngươi đâu".
Tiêu Vũ Hiên sững sờ nhìn đống bạc trong tay, suýt chút nữa là cứng đờ lưỡi: "Đây... đây là muốn làm gì?"
"Tặng cho ngươi thôi".
"Tặng ta? Nhiều tiền như vậy sao? Nha đầu xấu xí, không phải đầu óc cô có vấn đề đó chứ?"
"Sống không mang tới, chết không mang đi, đủ tiêu là được, cần nhiều tiền như vậy làm gì, ta ngại vướng bận lắm".