“Ông đi chết đi”.
Sự thù hận trên khuôn mặt anh tuấn của Diệp Phong như dời núi lấp biển, hắn ta đột nhiên rút kiếm ra, máu của Lan kỳ chủ phun ra như suối, máu tươi nóng bỏng bắn vào khuôn mặt tái nhợt của Diệp Phong, làm mờ đôi mắt hắn ta.
Nhưng giờ phút này, Diệp Phong tỉnh táo hơn bất cứ ai khác, đôi mắt đầy căm hận của hắn ta phản chiếu khuôn mặt khó tin của Lan kỳ chủ.
“Không ngờ ngươi lại dám giết ta... Ta đã nuôi nấng ngươi từ nhỏ, sao ngươi lại dám giết ta, phụt...”
Đáp lại Lan kỳ chủ là Diệp Phong vô tình đâm thêm một nhát.
Lan kỳ chủ bị đâm liên tiếp hai nhát, cơ thể đau đớn tột cùng nhưng ông ta không hề hay biết, chỉ tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phong.
Từ khó tin cho đến thất vọng, sau đó là phẫn nộ.
Diệp Phong cười mỉa mai: “Ông nuôi nấng ta từ nhỏ? Nuôi nấng? Hơ... Cái gọi là nuôi nấng của ông chính là tra tấn ta mọi lúc mọi nơi, bắt ta trần truồng quỳ trên tuyết vào mùa đông chịu đói rét, mùa hè thì phơi nắng ta không cho ta ăn uống mấy ngày mấy đêm, còn bị phạt liên tục. Ông tự hỏi lòng mình xem ông có thật sự nuôi nấng ta không? Ở trong lòng ông ta còn không bằng một con chó, chó còn có thể chọn cái chết, chó còn có một miếng cơm thừa rượu cặn, còn ta thì sao? Ta có cái gì chứ...”
“Ông có biết ta đã sống sót bằng cách nào không? Khi bị nhốt ở đài Tù Phượng, ta đã dựa vào lượng nước mưa ít ỏi để duy trì một hơi cuối cùng. Khi đói đến mức không chịu nổi, ta đã cắn thịt trên người mình để ăn thay cơm, ta đã dập đầu chảy máu không biết bao nhiêu lần mới đổi được một miếng cơm thừa”.
“Lúc ông vui cũng đánh, lúc ông không vui cũng đánh, ông có bao giờ quan tâm đến cảm xúc của ta không?”
Lan kỳ chủ tức giận: “Ta đã ban cho ngươi vinh dự tối cao, cho ngươi trở thành người hầu cao quý nhất núi Vọng Hồn”.
Diệp Phong không chút khách sáo cãi lại: “Đó là do ta đổi lấy bằng máu thịt, bằng cơ thể của mình. Lúc nhỏ ta hận ông, lớn lên cũng hận ông, bây giờ càng hận ông hơn. Cơ thể ta, lòng ta, thậm chí đến máu thịt, xương tuỷ và linh hồn của ta đều chỉ muốn bẻ gãy xương của ông, uống máu của ông, lột da ông, rút gân ông!”
Cứ nghe mỗi câu, lòng Lan kỳ chủ lại lạnh đi một phần.
Trước đây Diệp Phong cũng đã từng nói những lời này với ông ta một lần, ông ta chỉ cảm thấy phẫn nộ, nhưng bây giờ ông ta lại cảm thấy đau xót.
Đúng là ông ta đã từng lấy việc tra tấn Diệp Phong làm niềm vui, nhưng tình cảm ông ta dành cho Diệp Phong thì không phải những người hầu khác có thể so sánh được.
Ông ta nói tặng Diệp Phong cho Mẫu Đơn kỳ chủ, tặng cho người khác cũng chỉ là nói thôi, ông ta không thể thật sự tặng Diệp Phong cho người khác.
Về phần giết Diệp Phong, ông ta có thể giết, nhưng người khác không thể làm tổn thương hắn ta dù chỉ một chút.
Ông ta không biết tình cảm mình dành cho Diệp Phong như thế nào, nhưng hắn ta lại đâm ông ta liên tiếp hai nhát, hơn nữa còn là hai nhát kiếm trúng vào vết thương trí mạng.
Diệp Phong hắn ta... hoàn toàn không muốn ông ta sống.
Sao ông ta có thể không đau lòng?
“Nếu ta không độc ác với ngươi thì sao ngươi có thể nhớ kĩ ta? Nếu ngươi không thích ta sủng ngươi bằng cách này, ta có thể đổi cách khác... Shh...”
Thanh kiếm trong tay Diệp Phong lại đâm sâu thêm vài tấc, hắn ta nghiến răng nói một câu: “Ông thật ghê tởm, Diệp Phong ta không còn là tên người hầu mà ông gọi là đến, đuổi là đi nữa”.
“Ngươi muốn giết ta thật sao?”
Diệp Phong không trả lời, nhưng từ động tác hắn ta không ngừng mạnh tay hơn như muốn đâm cả thanh kiếm vào người Lan kỳ chủ, Diệp Phong chỉ muốn giết ông ta ngay lập tức.
Lan kỳ chủ đã hoàn toàn bị kích động.
Một tay ông ta giữ chặt trường kiếm để nó không đâm sâu hơn, bàn tay dày rộng bị trường kiếm cứa rách, máu nhỏ xuống tí tách.
“Nếu ngươi đã muốn ta chết như vậy thì chúng ta cùng nhau chết đi!”
Lan kỳ chủ nói, sau đó đột nhiên buông tay, mặc cho cả thanh trường kiếm đâm vào người mình, trở tay phải, một con dao găm sáng loáng chợt xuất hiện trên tay ông ta.
Ông ta nở nụ cười tàn nhẫn và yêu dã, đột nhiên đâm về phía ngực Diệp Phong đang tiến lại gần ông ta theo quán tính.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Hy cởi đai lưng ra, ngưng tụ nội lực vào đai lưng. Đai lưng quấn vào eo Diệp Phong như một con rắn nhỏ có linh tính, sau đó nàng kéo mạnh một phát, kéo Diệp Phong lại gần mình, tránh đi con dao găm Lan kỳ chủ đâm tới.
Vừa đâm trượt, Lan kỳ chủ lại tung một đòn, ông ta ngưng khí tụ châu, mỗi hạt châu đỏ rực đều có sức mạnh thiêu đốt và ăn mòn.
Tất cả mọi thứ bị hạt châu chạm vào đều sẽ biến thành ngọn lửa hừng hực, cháy rụi hoặc thối rữa thành thi thể.
Diệp Phong nhặt cây sáo Thanh Ngọc của Dịch Thần Phi lên, đặt lên miệng thổi.
Võ công của hắn ta bình thường, nhưng âm công lại vô cùng lợi hại. Tiếng sáo biến thành lá chắn hộ thân, chặn lại tất cả những hạt châu lửa kia, dù nó có va chạm thế nào cũng không chui vào được.
Cố Thanh Hy cố gắng trị thương cho Dịch Thần Phi, không nhịn được mắng: “Tim đã trúng hai nhát mà sao vẫn chưa chết nhỉ?”, hơn nữa còn có công lực mạnh như vậy.
Lan kỳ chủ nhìn họ bằng ánh mắt như đang nhìn một con kiến hôi: “Quên nói cho các ngươi biết, trái tim của ta ở bên phải chứ không phải bên trái, nên hai nhát kiếm kia là vết thương trí mạng, một đòn tất tử đối với người khác, nhưng với ta thì không”.
Lan kỳ chủ vừa dứt lời, không biết ông ta làm bằng cách nào mà hai lỗ máu trên ngực trái ông ta nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Vẻ mặt nhóm người Cố Thanh Hy trở nên nặng nề.
Dịch Thần Phi lên tiếng: “Ông... Ông ta tu luyện tà... tà công, trừ phi tìm được điểm yếu của ông ta, nếu không... vết thương của ông ta sẽ... sẽ tự lành lại”.
Dịch Thần Phi khẽ cau mày.