Vốn chỉ là những khối hỏa cầu nho nhỏ, nhưng bỗng chốc lại phình to ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chúng tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ chói mắt, kế đó, ào ào bắn về phía Dịch Thần Phi.
Tiếng tiêu của Dịch Thần Phi ngày càng nhanh hơn, tuy hắn ta vẫn đứng hiên ngang bên vách đá, nhưng máu tươi cứ tiên tục trào ra từ khóe miệng. Mặt đất nơi hắn ta đang đứng cũng bắt đầu nứt ra, có thể thấy được hắn ta đang phải chịu áp lực lớn đến nhường nào.
Cố Thanh Hy cố hết sức ép mình tỉnh táo lại, chuyển Long Châu vào giữa đai lưng, sau đó hất nó lên.
Dịch Thần Phi cũng không nhịn được nữa, tiếng tiêu biến mất, cơ thể hắn ta nổ tung thành từng cụm sương máu, hắn ta liếc nhìn Cố Thanh Hy, vành mắt đỏ ửng, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười thê lương.
“Cạch…”
Sáo Thanh Ngọc rơi xuống đất, lăn mấy vòng rồi mới dừng lại.
Thân thể thẳng tắp và ngạo nghễ của Dịch Thần Phi cũng ngã quỵ.
“Ưm…”
Máu tươi trào ra từ khóe miệng hắn ta, sinh cơ cũng dần nhạt nhòa.
Dù không cam lòng, dù vẫn muốn thay nàng chống đỡ một phen, nhưng Dịch Thần Phi đã không còn sức lực để chèo chống nữa.
Thân thể vốn dĩ đã bị tàn phá, có thể cố gắng đến hiện tại đã là cực hạn của hắn ta.
Giờ thì…
Ngay cả hô hấp mà hắn ta cũng cảm thấy khó khăn.
“Đại ca Dịch Thần Phi…”
Đồng tử Cố Thanh Hy co lại, nàng hô to, rồi giơ tay trái ném Long Châu lên, cơ thể cũng muốn mượn lực để nhảy lên đỉnh núi.
Nhưng Dịch Thần Phi đã ngã xuống, uy lực của hỏa cầu không chút kiêng nể đánh úp xuống.
Bọn họ muốn phản kích nhưng đã không còn kịp nữa.
Long Châu vừa được ném lên thì bị hỏa cầu chấn cho rơi xuống lần nữa.
Cố Thanh Hy duỗi tay ra đón nhưng không kịp, chỉ đành buông tay, mong muốn tiếp được Long Châu.
Vành mắt Diệp Phong đỏ ửng, hắn ta dùng hết sức túm lấy Cố Thanh Hy, rồi tung người nhảy xuống biển máu, dùng toàn bộ sức lực của mình để bắt lấy Long Châu, sau đó ném ngược nó lên trên đỉnh núi.
Sau một chuỗi hành động, thân thể Diệp Phong rơi thẳng xuống biển.
“Không…”
Đai lưng của Cố Thanh Hy quét ngang qua, hệt như một con rắn linh hoạt lao theo, quấn lấy eo Diệp Phong.
Lúc này, trái tim đang căng cứng của Lan kỳ chủ mới thoáng buông lỏng.
Có trời mới biết khi nhìn thấy Diệp Phong rơi xuống biển máu, lòng ông ta căng thẳng và hoảng sợ đến nhường nào.
Cố Thanh Hy muốn kéo Diệp Phong lên, nhưng đai lưng lại phát ra âm thanh bị xé rách.
Tim mọi người vừa mới buông lỏng lại lần nữa vọt lên cổ họng.
Cố Thanh Hy cắn răng, cố sức kéo Diệp Phong: “Ta sẽ không để ngươi chết, ta sẽ không để ngươi chết”.
Diệp Phong mỉm cười, nhưng nước mắt lại trào ra.
“Vô ích thôi, đai lưng sắp đứt rồi, dùng cái mạng hèn của ta để đổi lấy Long Châu cứu mạng Dịch Thần Phi, rất đáng giá!”
“Đáng giá cái rắm, nếu như ngươi chết, ta sẽ không tha thứ cho ngươi. Lan kỳ chủ, ông còn đứng đó làm gì, mau đến giúp kéo hắn lên”.
“Hắn chém tay của ta, chém tay của ta!”
Lan kỳ chủ gào lên, tay trái ông ta phát run, muốn chạy đến kéo Diệp Phong.
Nhưng vết thương ở tay phải lại đau đến thấu tận tim gan.
Hơn nữa…
Diệp Phong cũng không cầu ông ta.
Nếu Diệp Phong mở miệng cầu xin, có lẽ ông ta sẽ xem xét cứu hắn ta.
Diệp Phong cười lạnh, dịu dàng trong mắt biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng vô tận.
“Để ông cứu ta, ta thà chết còn hơn”.
Một câu này khiến một chút thương cảm khó có được trong lòng Lan kỳ chủ biến mất tăm.
Ông ta cả giận nói: “Kẻ hèn mọn không biết nghe lời, vậy thì ngươi đi chết đi”.
Ông ta tung ra một chưởng.
Diệp Phong cười lạnh, trước khi chưởng kia đánh đến, hắn ta đã cắt đứt đai lưng, để mặc thân thể rơi xuống biển máu vạn trượng.
Trong sơn cốc vẫn còn quanh quẩn giọng nói lạnh lùng và trong trẻo của hắn ta.
“Dù Diệp Phong có chết thì cũng không chết trong tay ông, nếu có kiếp sau, dù khiến cả thiên hạ hóa thành luyện ngục, ta cũng sẽ báo mối thù này. Nếu không có kiếp sau, ta sẽ hóa thành lệ quỷ, đời đời kiếp kiếp quấn lấy ông, nguyền rủa ông”.
Mỗi một câu của Diệp Phong khiến sắc mặt Lan kỳ chủ càng thêm khó coi.
Lòng ông ta trống rỗng, không có một chút tư vị gì, đôi mắt to như chuông đồng phản chiếu hình bóng đầy oán hận của Diệp Phong.
“Diệp Phong…”
Cố Thanh Hy gào lên, mắt đỏ bừng, nàng không cách nào chấp nhận được việc một người tốt đẹp như vậy chết thảm trước mặt mình.
Dường như nàng thoáng nghe được tiếng thì thầm của Diệp Phong: “Có thể quen biết cô và Tiêu Vũ Hiên chính là hạnh phúc lớn lao nhất cuộc đời này, cám ơn cô cho ta biết thế nào là tôn nghiêm, thế nào là tin tưởng và thế nào là… vui vẻ. Xin lỗi… ta không thể cùng cô đi tìm những viên Long Châu còn lại nữa rồi…”
“Á…”
Cố Thanh Hy rống to, hận không thể nhảy xuống tìm Diệp Phong.
Nhưng nàng biết, dù có nhảy xuống thì nàng cũng không tìm thấy hắn ta nữa.
Biển máu nóng đến mấy ngàn độ, gần như là không có khả năng sống sót.
“Xì…”
Sát khí trên người nàng bộc phát, ánh mắt sắc như dao hướng về phía Lan kỳ chủ, toàn thân tỏa ra khí thế vô thượng quét ngang bát hoang, duy ngã độc tôn.
Lan kỳ chủ giật mình kinh ngạc.
Sát khí thật mạnh!
Khí thế thật mạnh!
Nữ nhân trước mắt thật sự chỉ là một kẻ yếu mới cấp một thôi sao?
Dịch Thần Phi đang hấp hối, ánh mắt hắn ta lộ vẻ mê mang, dường như đã từng nhìn thấy một Cố Thanh Hy phượng lâm thiên hạ, quét ngang cửu thiên thập địa.
Một chiêu này của nàng khiến trời đất đổi màu, tinh tú xoay chuyển, tất cả các cao thủ trên thế gian cũng nhịn không được muốn quỳ xuống thần phục.