Dịch Thần Phi cố gắng muốn mở mắt, nhưng mí mắt quá nặng, cho dù hắn ta có cố gắng đến mấy cũng không thể mở được, chỉ có thể mơ màng nhìn thực lực của Cố Thanh Hy tăng vọt, mỗi một chiêu đều chứa đựng lực lượng hào hùng chấn động đất trời, đánh đến mức Lan kỳ chủ không còn chút sức lực, gần như chỉ có thể chịu đòn.
“Phụt phụt phụt…”
Lan kỳ chủ không ngừng hộc máu, ngay cả răng cửa cũng bị Cố Thanh Hy đánh rơi.
Dịch Thần Phi nở môt nụ cười vừa thê lương vừa đau lòng.
Hình như… A Hy của hắn ta… trở lại rồi…
“Vụt…”
Mí mắt của Dịch Thần Phi quá nặng nề, mọi chuyện trước mắt, mọi âm thanh bên tai, hắn ta đều không nghe không thấy nữa, hoàn toàn ngất xỉu.
Tiếng hét của Cố Thanh Hy khi nãy quá thảm thiết, gần như người ở toàn bộ núi Hồ Lô Huyết đều nghe thấy.
Nạp Lan Lăng Nhược đang chiến đấu kịch liệt với Mẫu Đơn kỳ chủ cũng thay đổi sắc mặt, ra một chiêu giả, thoát khỏi Mẫu Đơn kỳ chủ, chạy đến nơi của Cố Thanh Hy.
Dạ Mặc Uyên đang trong giai đoạn chữa thương quan trọng nhất bất chấp tất cả hồi phục nội lực, hắn giơ tay phải, tuỳ tiện khoác lên áo khoác, nhanh chóng biến mất như một cơn gió.
“Chủ tử, ngài chưa giải độc xong, công lực vẫn hoàn toàn hồi phục, để thuộc hạ đi tìm Vương phi là được rồi”.
“Các ngươi tránh ra hết cho bản vương, hôm nay ai dám ngăn cản thì đừng trách bản vương ra tay vô tình”.
Tim Dạ Mặc Uyên đập thình thịch, dù tăng tốc độ đến nhanh nhất, nhưng hắn vẫn thấy rất chậm.
Tiếng hét xé gan xé ruột như thế, hắn thật sự không dám tưởng tượng Cố Thanh Hy đã xảy ra chuyện gì.
Họ cho rằng Cố Thanh Hy đang gặp phải kẻ thù đáng sợ nhất từ trước đến giờ.
Nhưng không ngờ đến khi họ chạy đến lại thấy Cố Thanh Hy đang đánh cho Lan kỳ chủ không thể trở tay.
Cũng không biết Cố Thanh Hy lấy đầu ra sức lực, chiêu sau tàn nhẫn hơn chiêu trước, chiêu sau mạnh mẽ hơn chiêu trước, khiến Lan kỳ chủ không ngừng phun ra máu, không bò dậy nổi.
Đây rõ ràng không phải thực lực cấp một trung tầng, ít nhất đã đạt tới cấp sáu rồi.
“Bịch…”
Lan kỳ chủ bị đánh trúng một lần nữa, chưởng lực mạnh mẽ khiến ông ta bị vùi xuống đất ba thước, xương cốt cả người suýt hoàn toàn gãy nát.
Lan kỳ chủ nổi giận, ông ta chưa từng bị ai áp đảo đến mức này, nỗi nhục nhã khiến ông ta bộc phát tiềm lực to lớn, ông ta nắm chặt trai trái, tế ma công, những quả cầu lửa đáng sợ lao thẳng về phía Cố Thanh Hy. Nơi quả cầu lửa đi qua, hoa cỏ cháy rụi, cây cối khô héo, ngay cả không khí cũng có mùi bị ăn mòn.
Nếu người bình thường đụng phải sẽ chết chắc.
Nhưng Cố Thanh Hy chỉ vung nhẹ ống tay áo, tất cả quả cầu lửa đều nổ tung, phát ra tiếng lốp bốp.
Nếu không vì quả cầu lửa nổ tung tạo thành những hố sâu trên mặt đất, mọi người hoàn toàn không dám tin quả cầu lửa Cố Thanh Hy có thể đánh rơi một cách dễ dàng lại có uy lực lớn đến thế.
Sau đó lại thấy Cố Thanh Hy nhẹ nhàng phất tay, dư chấn của quả cầu lửa dưới đất lại càn quét về phía Lan kỳ chủ.
Quả cầu lửa có độc, mang tính ăn mòn, Lan kỳ chủ không kịp tránh né, mặt ông ta bị trúng quả cầu lửa, bắt đầu bị ăn mòn với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
“A…”
Ông ta đau đớn kêu to, giơ tay trái ôm chặt lấy khuôn mặt không ngừng nổi bọt vì bị ăn mòn của bản thân, nét mặt dữ tợn, kêu rên đau đớn.
Nạp Lan Lăng Nhược và Dạ Mặc Uyên hơi trợn mắt.
Thực lực quá mạnh.
Chẳng những nàng có thể tay không đỡ được quả cầu lửa mà Lan kỳ chủ sử dụng toàn lực, mà còn bóp vỡ tất cả chúng.
Cố Thanh Hy có thực lực mạnh như thế từ bao giờ?
Cả hai người họ cũng chưa chắc có thể làm được.
Trong lòng hai người đều mang theo sự nghi ngờ.
Nạp Lan Lăng Nhược thấy khó hiểu hơn.
Không phải Dạ Mặc Uyên tàn phế ư? Sao hắn lại có thể đứng lên?
Sau đó hắn ta nhìn sang Cố Thanh Hy, dung mạo của nàng vẫn như trước đây, nhưng khí chất đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là nét mặt nghiêm túc lạnh nhạt của nàng, khiến người khác không rét mà run.
“Cố Thanh Hy, ta giết chết ngươi…”
Lan kỳ chủ hét to, lại tế ma công một lần nữa, ông ta đốt cháy linh lực của mình, điều khiển thiên lôi địa hoả tấn công Cố Thanh Hy.
Chiêu này trả giá bằng mạng sống của ông ta, để quyết đấu sinh tử với đối phương.
Nạp Lan Lăng Nhược và Dạ Uyên căng thẳng trong lòng, đang định ra tay cứu Cố Thanh Hy thì thấy nàng cười khinh thường như đang nhìn một con kiến, nàng không lùi bước mà còn tiến tới, đánh mạnh một chưởng về phía Lan kỳ chủ.
“Phụt…”
Lục phủ ngũ tạng, thất kinh bát mạch của Lan kỳ chủ gần như hoàn toàn bị đánh vỡ, ông ta phun ra một ngụm máu tươi, vô lực ngã xuống như diều đứt dây.
Cũng may viện binh của ông ta đã đến kịp, bao vây tấn công Cố Thanh Hy, tranh thủ cho ông ta thời gian nghỉ xả hơi.
Cố Thanh Hy dùng mũi chân móc lấy một cây thương, tấn công các cao thủ của Ma tộc với khí thế càn quét vạn quân.
“Phụt phụt phụt…”
Lúc này, đám cao thủ đáng tin cậy mà Lan kỳ chủ vất vả tận tay bồi dưỡng nhiều năm đều như rau bị dao cắt, lần lượt chết thảm trong tay Cố Thanh Hy.
Thương trong tay nàng chém xuống, cả quá trình tựa như Tu La giết người, gió thổi cỏ rạp, không ai có thể chống lại, dưới chân xác chất thành núi.
Trong một đêm, thân tín khổ cực đào tạo nhiều năm bị giết chết gần hết, Lan kỳ chủ không chịu nổi cú sốc này, lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Phụt…”
Kỳ thủ cuối cùng ngã xuống, cả người Cố Thanh Hy đẫm máu, ánh mắt lạnh lùng, trên người tản ra sát khí đáng sợ.
Nàng bước từng bước về phía Lan kỳ chủ, hoàn toàn không giấu đi sát khí của bản thân.