Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Người trước mặt là một ông lão khoảng năm mươi tuổi, ông ta chưa đến sáu mươi, tuy còn khoẻ mạnh nhưng tóc đã bạc phơ.

Ông lão nhìn thấy nàng bèn nở nụ cười hiền từ: “A Hy, cháu còn đau không?”

“Ta không sao, cảm ơn các ông đã cứu ta”. truyện

“Không sao thì tốt rồi, nha đầu Âm Nhi kia thích nói huyên thuyên, cháu đừng nghe con bé nói lung tung. Ăn cơm trước đi, cháu đã hôn mê mấy ngày mấy đêm rồi”.

Ông lão bưng một bát cháo dược thiện nóng hổi lên, thổi nhẹ rồi đút cho Cố Thanh Hy.

Cháo dược thiện rất thơm, Cố Thanh Hy vừa ngửi đã biết bát cháo này được nấu từ từ suốt mấy canh giờ từ các loại thuốc bắc và thuốc bổ quý hiếm.

“Ta biết cháu lo lắng cho Dịch Thần Phi, các trưởng lão đang cố gắng hết sức để cứu hắn, có thể sống sót hay không phải đợi đến tối hôm nay”.

Không biết có phải là do nghĩ đến thương tích của Dịch Thần Phi hay không mà trong đôi mắt đục ngầu của ông lão hàm chứa nỗi đau xót không thể tiêu tan.

Mấy ngày không uống thuốc, bụng Cố Thanh Hy chẳng khác gì vườn không nhà trống, nàng vừa ăn vừa hỏi: “Các ông có nhận lầm người không?”

“Bách Thảo gia gia tuy đã già nhưng mắt vẫn chưa mù. Cháu đừng nghi ngờ, cháu chính là tộc trưởng của Ngọc tộc chúng ta, cũng là A Hy ở bên chúng ta từ nhỏ đến lớn. Lúc trước cháu gặp tai nạn nên bị thương phần đầu, Bách Thảo gia gia biết cháu đã quên rất nhiều chuyện, nhưng không sao, cháu cứ nhớ lại từ từ là được. Nếu không nhớ ra thì cũng không sao, chỉ cần cháu sống vui vẻ là được rồi”.

Cố Thanh Hy nhíu mày: “Theo trí nhớ trong đầu ta, ta đã sống ở phủ Thừa Tướng từ nhỏ đến lớn mà”.

“Nha đầu ngốc, phủ Thừa Tướng chỉ là một nơi nhỏ bé cháu sống tạm thời, cháu thật sự coi nơi đó là nhà của mình à?”

“Vậy nên thân phận thật sự của ta là tộc trưởng Ngọc tộc, tam tiểu thư không được sủng ái của phủ Thừa Tướng chỉ là thân phận giả của ta? Nếu vậy thì ta đã chịu nhiều tủi nhục ở phủ Thừa Tướng, tại sao các ông không đón ta về, còn trơ mắt nhìn họ hại ta chết?”

Bách Thảo trưởng lão đột nhiên đờ người ra, trong mắt tràn đầy đau khổ, thậm chí còn toát ra hơi thở vô cùng bi thương.

Một lúc lâu sau, ông ta mới khẽ thở dài: “A Hy, có rất nhiều chuyện rất khó nói hết bằng một lời, đợi khi nào cháu bình phục, ta sẽ từ từ nói cho cháu biết”.

“Khó nói hết bằng một lời, vậy thì cứ nói theo cách lời ít ý nhiều đi. Nếu ông không muốn nói thì lập tức dẫn ta đi gặp Dịch Thần Phi, ta không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa”.

“Đứa nhỏ này, sao tính tình của cháu vẫn bướng bỉnh và vội vàng như trước thế?”

Bách Thảo trưởng lão vừa định nói thêm gì đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gọi giòn giã: “Bách Thảo trưởng lão, Đại trưởng lão gọi người sang một chuyến”.

“Đại trưởng lão có căn dặn điều gì không?”

“Ta cũng không rõ lắm ạ, nhưng Đại trưởng lão rất gấp gáp, bảo người đến ngay lập tức”.

Bách Thảo trưởng lão khó xử bảo: “Hay là cháu nghỉ ngơi trước đi, ta qua đó xem Đại trưởng lão tìm ta có chuyện gì, ta sẽ quay lại nhanh thôi”.

“Vâng”.

Cố Thanh Hy nhẹ giọng đáp, nhìn Bách Thảo trưởng lão rời khỏi phòng.

Nàng đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài thì thấy đây là một nơi thế ngoại đào nguyên, hoa mọc đầy núi, cỏ cây xanh mướt, nhà cửa san sát nhau, gió nhẹ thổi qua không chỉ mang theo hơi thở mùa xuân mà còn có mùi hoa thơm thoang thoảng làm người ta thư thái và sảng khoái.

Trong thôn, đám trẻ con đang nô đùa, nam nhân đang làm ruộng, nữ nhân thì đang giặt đồ bên suối hoặc tụ năm tụ ba bên nhau nói chuyện, thỉnh thoảng cười rất vui vẻ.

Khung cảnh trong cốc quá đẹp, mọi thứ đều có vẻ yên bình và ấm áp.

Nhưng không hiểu vì sao người ở đây nhìn chung đều có vẻ già, các nam tử độ tuổi thanh niên chưa đến bốn mươi đã tóc bạc trắng, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi.

Nước da của các nữ nhân cũng nhợt nhạt và xấu xí, như thể họ bị suy dinh dưỡng lâu ngày hoặc bị bệnh tật tra tấn.

“Hy tỷ tỷ, là tỷ phải không, tỷ về khi nào vậy, ta nhớ tỷ muốn chết”, một giọng nói có vẻ non nớt đột nhiên vang lên.

Một tiểu nam hài chừng bảy, tám tuổi lập tức ôm lấy đùi nàng.

Ngay sau đó, bọn trẻ chơi cùng tiểu nam hài nhìn thấy nàng cũng nhào tới, tranh nhau ôm đùi nàng, hào hứng gọi: “Hy tỷ tỷ, ta cứ tưởng mình nhìn lầm, sao lần này tỷ đi lâu thế ạ, cha nương ta cứ nhắc về tỷ mãi”.

“Hy tỷ tỷ, lần trước tỷ bảo khi nào về sẽ mua diều tặng cho ta, diều của ta đâu rồi ạ?”

“Thôi đi, tiểu tử nhà ngươi suốt ngày chỉ biết đòi diều của Hy tỷ tỷ thôi. Hy tỷ tỷ mới về không lâu, chắc chắn là mệt muốn chết, chúng ta nên để tỷ ấy nghỉ ngơi thật tốt”.

Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn mười tiểu nữ hài và nam hài vây quanh nàng nói líu ríu, ai cũng thân mật cọ vào người nàng như thể nàng là tỷ tỷ ruột của chúng.

Động tĩnh bên này thu hút những người dân khác trong thôn, cả thôn làng lập tức bị kinh động, nam nữ già trẻ đều vây lại.

“Ơ kìa, trời ạ, là A Hy thật, ta cứ tưởng mình lại gặp ảo giác. A Hy, chúng ta... chúng ta nhớ cháu sắp phát điên rồi đấy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui