Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Một đại thẩm trung niên kích động nắm lấy tay nàng, vừa nói vừa rơi lệ, gần như là khóc không thành tiếng.

Bên cạnh đại thẩm trung niên còn có một đại thúc trung niên, ánh mắt của ông ấy và những người dân khác đều trong veo, tràn ngập kích động, trong đôi mắt đỏ hoe ấy phản chiếu bóng dáng nàng.

Đại thúc trung niên kích động đến mức chỉ biết quát thê tử của mình: “Này này này, phải gọi là tộc trưởng, mấy người các ngươi luôn gọi lung tung, không phân lớn nhỏ. Nếu còn gọi lung tung như vậy, coi chừng ta nói với các trưởng lão đấy”.

“A Hy... Tộc trưởng... Mấy năm nay cô đã đi đâu vậy, sao không gửi lời nhắn gì về hết thế? Chúng ta đã hỏi các trưởng lão nhiều lần rằng cô đi đâu, nhưng trưởng lão luôn đáp là cô đang bận việc ở bên ngoài, không lâu nữa sẽ trở về. Chúng ta cứ đợi mãi, cứ thế đã nhiều năm trôi qua”.

“Long Châu khó tìm lắm phải không? Nếu thật sự không tìm được thì chúng ta không tìm nữa, dù sao chúng ta cũng đã quen rồi. Cô đừng vì chúng ta mà làm khó bản thân mình. Hi vọng lớn nhất của cả tộc chúng ta là cô được vui vẻ, không phải gánh vác trách nhiệm cả đời”.

Cả thôn không biết có bao nhiêu người đến, họ đứng chen chúc ba vòng trong ba vòng ngoài, thậm chí còn có rất nhiều người nghe tin từ nhà chạy tới.

Cố Thanh Hy nhìn lướt qua, nơi này đang có ít nhất hơn mấy trăm người.

Già trẻ lớn bé, nam nữ đều có đủ, ai cũng hoan hô, khóc lóc, nói không ngừng nghỉ.

Nhìn ánh mắt kỳ vọng và quan tâm của họ và những hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ này, đầu Cố Thanh Hy đột nhiên đau đớn.

Dường như có một chuỗi ký ức rời rạc và không trọn vẹn đang ùa về trong tâm trí nàng.

Tất cả mọi hình ảnh đều có những người dân này.

Có hình ảnh người dân đưa đồ ăn, thức uống cho nàng, khâu vá quần áo cho nàng, nói chuyện huyên thuyên trên trời dưới đất.

Có hình ảnh nàng chơi diều, khắc thỏ, chơi trốn tìm với bọn trẻ trong thôn, cuối cùng mấy vị trưởng lão chạy đến quát bọn trẻ kia.

Còn có hình ảnh người trong thôn bệnh nặng, nàng tìm mọi cách nấu thuốc chữa bệnh cho họ.

Shh...

Đầu đột nhiên đau như bị xé toạc.

Những hình ảnh khác lần lượt lướt qua.

Không biết vì sao mà dân làng vô cùng đau đớn, một số người không chịu nổi mà tự tử, một số người thì phát điên, cầm dao điên cuồng chém giết người thân của mình.

Hình ảnh máu me qua đi, trong thôn chỉ còn tiếng khóc la thảm thiết, đâu đâu cũng treo vải trắng.

Máu đỏ tươi và những ngôi mộ không ngừng được xây dựng.

Mồ hôi... nhễ nhại rơi xuống.

Cố Thanh Hy đột nhiên ôm ngực, đau đến mức hít thở cũng khó khăn.

Dân làng vây quanh nàng lập tức biến sắc, miệng họ nói líu ríu gì đó nhưng nàng không nghe được một chữ, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt lo lắng và quan tâm của họ.

Nàng vỗ mạnh vào đầu mình.

Hình như nàng đã quên gì đó, nhưng rốt cuộc nàng đã quên điều gì, tại sao nàng không thể nhớ ra?

“A Hy...”

Vài ông lão tóc trắng xoá vội vã chạy tới đỡ nàng, điểm huyệt của nàng, bế nàng về phòng trị liệu.

Sau đó nàng đã ngất xỉu.

Trong lúc mơ màng, nàng dường như nghe thấy vài câu.

“Hay là chúng ta cứ cởi bỏ toàn bộ lực lượng phong ấn trong cơ thể tộc trưởng đi. Bây giờ phong ấn của người ấy được giải một nửa, trong cơ thể có mấy luồng chân khí lẻn ra ngoài, va đập lung tung, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của người ấy. Nếu cứ tiếp tục thế này, người ấy sẽ không chịu nổi nữa”.

“Không được, chúng ta vẫn chưa tìm đủ Long Châu, nếu cởi bỏ lực lượng phong ấn, Thiên Phần tộc sẽ nhanh chóng biết được thân phận của tộc trưởng, đến lúc đó họ sẽ điều động cả tộc truy sát tộc trưởng, như vậy...”

“Thiên Phần tộc có gì đáng sợ chứ? Nếu chúng dám điều động cả tộc truy sát tộc trưởng của chúng ta, vậy thì chúng ta cũng điều động cả tộc xử chúng”.

“Cả ngày ông chỉ biết chém chém giết giết thôi. Thế lực của Thiên Phần tộc lớn như thế, ông có thể giết hết được à? Nếu như họ âm thầm ngăn cản chúng ta tìm Long Châu thì sao?”

“Cùng lắm thì không tìm Long Châu nữa. Mấy năm nay ta thấy tộc trưởng đã đau đớn lắm rồi, ta cũng chịu đựng đủ rồi, cùng lắm thì mọi người cùng chết”.

“Nói vớ vẩn gì đó, mấy ông già chúng ta chết thì không sao, nhưng Ngọc tộc có hàng nghìn vạn người, ông có tư cách gì cướp đi tính mạng của họ? Mau cứu tộc trưởng đi, nếu không thể phong ấn triệt để lực lượng phong ấn của người ấy, cơ thể người ấy sẽ nổ tung vì không chịu được chân khí khổng lồ”.

Đến khi nàng tỉnh lại lần nữa là do bị hoảng sợ.

Nàng mơ thấy rất nhiều dân làng đang đợi nàng chữa trị, nhưng y thuật của nàng không tốt, không thể chữa hết cho họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đau đớn chết đi.

Cố Thanh Hy ngồi phắt dậy, thở dồn dập.

“A Hy, cháu cảm thấy thế nào, còn khó chịu ở đâu không?”

Cố Thanh Hy lắc đầu.

Trừ Bách Thảo trưởng lão ra thì ở đây còn có hai ông lão chừng năm mươi tuổi khác, cả hai đều râu tóc bạc phơ như người già đã bảy mươi tuổi.

Thấy vậy, Bách Thảo trưởng lão bèn thở phào nhẹ nhõm.

Hai vị trưởng lão khác cũng thở phào, trái tim căng thẳng lập tức thả lỏng.

Thất trưởng lão cao to lực lưỡng, dáng người cường tráng, giọng ông ta rất lớn, vừa lên tiếng là cả thôn đều có thể nghe thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui