Cố Thanh Hy nhớ ông ấy. Trong thôn ông ấy nổi tiếng là sủng thê vô độ, thê tử ông ấy nói đông, ông ấy không bao giờ dám hướng tây, ngày thường hầu hạ thê tử chu đáo như hầu hạ hoàng đế.
Đặc biệt là sau khi thê tử mang thai, ông ây càng săn sóc và chu đáo hơn, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã.
“Đúng vậy, thúc đi săn đêm ạ?”, Cố Thanh Hy mỉm cười nhìn thoáng qua đống gà rừng, thỏ rừng, đại bàng vân vân sau lưng ông ấy.
“Dạo này thê tử của ta ăn không ngon miệng, ta nhân lúc nàng ấy ngủ bèn đi bắt vài con gà rừng về, để xem nàng ấy có ăn nhiều hơn không. Cháu cũng biết nàng ấy đang mang thai, cần bồi bổ mà”.
Ngưu thúc đỏ mặt, hơi mất tự nhiên sờ lên gáy mình, bỗng nhiên ông ấy nghĩ tới điều gì đó, bèn đưa hai con gà rừng cho Cố Thanh Hy.
“Tộc trưởng, hai con này cho cháu, cháu cũng bồi bổ đi”.
“Ta không cần đâu, thúc cho thê tử mình ăn đi. Có điều, nếu ta nhớ không lầm thì thê tử của thúc đã hơn chín tháng rồi đúng không? Thím ấy sắp đủ tháng rồi, ngày nào thúc cũng bồi bổ đủ thứ cho thím ấy, đến lúc sinh con thím ấy sẽ rất mệt, ăn điều độ lại vẫn hơn”.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Ngưu thúc lập tức cứng đờ, khuôn mặt ngại ngùng tràn đầy buồn rầu và bi thương.
“Hình như ta nói sai rồi. Ngưu thúc, tình cảm giữa thúc và Ngưu thẩm tốt như vậy, thúc còn rất săn sóc cho thím ấy, con của thúc nhất định sẽ bình an ra đời, lớn lên khoẻ mạnh, thúc đừng để ý những lời ta vừa nói”.
Ngưu thúc cười gượng, vội đáp: “Không không không, không liên quan tới tộc trưởng. Tộc trưởng nói đúng, Bách Thảo trưởng lão cũng đã khuyên ta nhiều lần rằng không được bồi bổ quá mức, nếu không sẽ rất khó sinh đứa trẻ ra, ta biết tộc trưởng muốn tốt cho ta thôi”.
“Vậy thúc đang lo lắng điều gì?”
“Sắp đến mười lăm rồi, không biết...”, vừa nhắc tới mười lăm, Ngưu thúc không kìm được run rẩy, không muốn nói quá nhiều.
Đúng lúc này Ngưu thẩm đi ra ngoài với cái bụng lớn, gọi: “Đại Ngưu, chàng lại đi săn đêm đúng không, cả tối nay không thấy chàng đâu cả. Ơ, A Hy, sao cháu dậy sớm thế, có phải do tên ngốc Đại Ngưu này lại làm phiền cháu không?”
“Tức phụ, không phải ta đã dặn nàng ở nhà nghỉ ngơi à, sao nàng lại đi ra ngoài thế, lỡ như bị thương thì phải làm sao bây giờ? Nào, để ta đỡ nàng”.
“Chàng nằm mơ đi, ngày nào ta cũng ở nhà ăn với ngủ, chàng muốn ta khó sinh sao?”
“Suỵt suỵt suỵt, nàng đừng nói những lời xui xẻo này, con của chúng ta nhất định sẽ bình an ra đời”.
Cố Thanh Hy cong môi mỉm cười.
Mặc dù họ chỉ là một cặp phu thê bình thường trong thôn, nhưng tình cảm của họ sâu đậm, nhìn nhau bằng ánh mắt trìu mến khiến người ta phải hâm mộ.
“A Hy, Ngưu thúc nhà cháu thích tự hành hạ mình nên mới bắt nhiều gà rừng và thỏ rừng như vậy đấy. Chúng ta cũng ăn không hết, cháu lấy về bồi bổ cho mình đi”.
Phu thê Ngưu thúc quá nhiệt tình, Cố Thanh Hy không từ chối được, đành phải nhận lấy.
“Đúng rồi, Ngưu thúc, sao ta lại có cảm giác trong thôn có vẻ ít người hơn nhỉ?”
“À... Chuyện này...”, Đại Ngưu hoảng sợ.
Ngưu thẩm trả lời giúp: “Thôn kế bên có người tổ chức lễ cưới, thôn chúng ta có rất nhiều người qua đó xem náo nhiệt nên cháu mới thấy ít người hơn đó”.
“Vậy ư...”
“Đương nhiên rồi, ta có thể lừa cháu được à?”
Cố Thanh Hy nghi ngờ nhìn họ.
Tại sao nàng lại cảm nhận được nhịp tim của họ đập nhanh hơn, ánh mắt cũng hơi né tránh?
Mặc dù nghi ngờ, nhưng nơi này tách biệt với thế gian, trong thôn còn có mười vị đại trưởng lão, ai cũng có võ công xuất thần nhập hoá, không có gì đáng lo ngại.
Phu thê Ngưu thúc đi rất nhanh. Lúc họ đi, nàng cảm nhận được trong ánh mắt hạnh phúc của phu thê Ngưu thúc xen lẫn nỗi lo lắng, không biết có phải do họ đang lo lắng bụng quá lớn sẽ khó sinh hay không.
Cố Thanh Hy hít một hơi thật sâu, định đi nói lời tạm biệt với Đại trưởng lão và những người khác.
Nhưng Đại trưởng lão, Lục trưởng lão và Thất trưởng lão đã đến trước.
Nhóm người Đại trưởng lão tỏ ra rất cung kính với nàng, nhưng trong lời nói lại ám chỉ nàng rời khỏi Ngọc tộc.
Cố Thanh Hy khó hiểu: “Rời khỏi Ngọc tộc?”, đây có được coi là đuổi nàng theo cách trá hình không? Nàng có còn là tộc trưởng nữa không?
Thất trưởng lão đáp: “Chỉ rời đi tạm thời thôi, mấy ngày nữa cô có thể trở về”.
“Lão Thất”, Đại trưởng lão gọi.
“Biết rồi biết rồi, ta câm miệng đây, ta sẽ không nói gì cả”.
Đại trưởng lão cung kính lên tiếng: “Tộc trưởng, chuyện là thế này, vết thương của người đã sắp lành, ngày nào người của chiến thần cũng tìm kiếm bên ngoài kết giới, chỉ còn thiếu đào ba thước đất thôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì họ cũng tìm được Ngọc tộc. Ngọc tộc là một nơi hoàn toàn tách biệt với thế gian, ta tin người cũng không muốn để nó lây dính thế tục”.
Cố Thanh Hy cẩn thận phân tích lời Đại trưởng lão nói.
Lời ông ta nói không thể bắt bẻ, nhưng nàng không tin đường đường là Đại trưởng lão Ngọc tộc lại không làm gì được Dạ Mặc Uyên.
Ngọc tộc có thể trụ vững ở đây, tách biệt với thế gian lâu như vậy chắc chắn không thể dựa vào trốn tránh.
“Tộc trưởng, người xem, hay là người...”
“Được rồi, ta hiểu ý của ông, hôm nay ta cũng vốn định tạm biệt các ông, lát nữa ta sẽ rời khỏi Ngọc tộc”.
Mấy vị trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy lưu luyến.
“A Hy, nếu cô ở bên ngoài không quen, hay là cô cứ ở lại Ngọc tộc thêm vài ngày nữa đi. Chúng ta vất vả lắm mới đợi cô về được, bây giờ mới ở chưa được mấy ngày đã phải đi, chúng ta không nỡ chia xa cô, cô không tới uống rượu thì không có ai uống với ta cả”, Lục trưởng lão bĩu môi.