“Ông nghĩ tộc trưởng cũng giống như ông, ngày nào cũng chơi bời lêu lỏng, không làm tốt công việc của mình à?”, Đại trưởng lão bực bội trừng mắt nhìn Lục trưởng lão.
Ông ta đã bảo họ đừng đến nhưng họ cứ một mực đi theo.
Với biểu cảm của họ, tộc trưởng không nghi ngờ mới là lạ.
“Ta còn phải đi tìm Long Châu, tốt hơn hết là đi ngay bây giờ, Thần Phi đại ca xin phiền các ông chăm sóc”.
Thất trưởng lão kinh ngạc: “Đi ngay bây giờ?”
“Đúng vậy”.
“Hay cô đợi tối rồi đi”.
“Đi tối?”
“Đường buổi tối cũng rất an toàn, nếu cô sợ thì ta sẽ đi với cô, ta đưa cô đi nhé?”
Vừa muốn đuổi nàng đi, vừa không nỡ đuổi nàng đi?
Mấy ông lão này làm cái quái gì vậy?
Cố Thanh Hy lo lắng cho bệnh tình của Dịch Thần Phi, chỉ muốn tìm được Long Châu ngay lập tức, bèn khéo léo từ chối ý tốt của họ, lấy bọc quần áo dẫn Tiểu Cửu Nhi rời khỏi Ngọc tộc.
Không biết có phải do Đại trưởng lão sắp xếp hay không, lúc nàng đi không có dân làng nào biết, tiễn nàng cũng chỉ có mấy vị trưởng lão.
“Các vị trưởng lão, ta có Tiểu Cửu Nhi đưa đi, các ông cũng đã nói với ta cách ra vào kết giới nhiều lần rồi. Ta tự đi là được, các ông không cần tiễn đâu”.
“Như vậy sao có thể? Cô là tộc trưởng, làm gì có đạo lý tộc trưởng ra ngoài mà chúng ta không tiễn chứ?”
“Các ông đã tiêu hao rất nhiều nội lực để cứu ta và Dịch Thần Phi, chuyện trong tộc chắc cũng chưa làm xong. Các ông không cần tiễn, đây là mệnh lệnh”.
“Cái này... Được rồi, tộc trưởng đi đường cẩn thận”, Đại trưởng lão do dự một lúc rồi tuân lệnh.
Lục trưởng lão chớp mắt: “Lần sau cô về nhớ mang theo chút rượu ngon nhé, đừng về tay không nữa”.
“Thôi đi, mang rượu ngon gì chứ, chỉ cần tộc trưởng trở về thường xuyên là được rồi. A Hy, đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, tìm được Long Châu là tốt nhất, không tìm được thì thôi, mọi người sẽ không trách cô”.
“Cáo từ”.
Cố Thanh Hy làm động tác vái chào, chu môi huýt sáo một tiếng, Tiểu Cửu Nhi hiểu ý, cơ thể nhỏ bé biến thành một con rắn khổng lồ, xoay người nâng Cố Thanh Hy lên rồi biến mất bên ngoài ngọn núi.
Đại trưởng lão trở dài, trong mắt đầy lo âu.
Thất trưởng lão vô cùng lưu luyến, tự vỗ tay mình: “Tộc trưởng đã đi thật rồi. Đại trưởng lão, ông nói xem chúng ta không phái người đi theo bảo vệ tộc trưởng thật à? Võ công của nàng ấy hiện tại rất thấp, ngộ nhỡ...”
“Hôm nay đã là mười lăm, huyết chú của các tộc nhân sẽ phát tác, chúng ta phải bảo vệ bằng cách nào đây?”
“Chẳng phải còn có một số người ngoại tộc sao? Họ có thể...”
“Vớ vẩn, mấy đại trưởng lão chúng ta đã tiêu hao lượng lớn chân khí để trị thương cho tộc trưởng và Thần Phi, tối nay sợ là sẽ không thể trấn áp những người kia. Về phần những đứa trẻ ngoại tộc, chúng còn phải chăm sóc rất nhiều người trong tộc. Người trong tộc còn không đủ thì bảo vệ tộc trưởng bằng cách nào? Huống hồ... Tộc trưởng đã nói rồi, chúng ta không được phép phái người theo sau bảo vệ nàng ấy, nếu không sẽ rất dễ bị người khác phát hiện thật sự, lời tộc trưởng nói không thể không nghe”.
“Nhưng lúc đó tộc trưởng có võ công cao cường, bây giờ...”
“Ta tin tộc trưởng, nếu ngay cả năng lực tự bảo vệ mình mà nàng ấy cũng không có thì sao có thể làm tộc trưởng của chúng ta?”
Ở rìa kết giới, Cố Thanh Hy ngồi trên một tảng đá, chống cằm nhìn Tiểu Cửu Nhi đang bò tới bò lui để tìm đường ra ngoài, lại thở dài một hơi.
Con rắn ngu ngốc này, nó đã tự tin cam đoan rằng nó nhớ kĩ lời các trưởng lão nói, còn vỗ ngực bảo đảm nó có thể đưa nàng ra ngoài.
Kết quả...
Kết quả nàng không nên tin tưởng một con rắn.
Con rắn ngốc này đưa nàng đi lòng vòng trong núi, khiến nàng choáng đầu hoa mắt vẫn chưa ra khỏi kết giới.
Cuối cùng còn làm nàng không thể phân rõ đông tây nam bắc, chỉ có thể ngồi ở đây chờ nó tìm đường ra ngoài.
“Xì xì...”
Tiểu Cửu Nhi quơ đầu sang trái.
Cố Thanh Hy liếc nó: “Tiếp tục tìm, ta không muốn đi lòng vòng với ngươi nữa”.
“Xì xì...”
Tiểu Cửu Nhi tủi thân kêu.
Bạch Ngọc cốc thực sự quá rộng, địa hình mỗi ngọn núi đều tương tự nhau, rõ ràng là đang bắt nạt rắn đây mà.
Chủ nhân nên bảo họ san bằng cả dãy núi này.
Cố Thanh Hy nổi giận: “Nơi này là dãy núi Thập Vạn, núi san sát nhau, ngươi có giỏi thì tự san bằng đi. Nếu ngươi có thể san bằng chúng thì không cần gọi ta là chủ nhân nữa, cứ làm thú cưng của mình luôn cho rồi”.
“Xì xì...”
Tiểu Cửu Nhi chớp mắt vô tội.
Không làm nổi, nó không còn sức san bằng nữa, nó sợ mình sẽ mệt chết.
Cố Thanh Hy lại thở dài.
Có ai có thể dẫn nàng ra ngoài không?
Nếu không thể thì dẫn nàng quay lại thôn cũng được.
Cố Thanh Hy đứng dậy, chỉnh lại làn váy gấp nếp, khi nàng đang định tìm một hướng để thử vận may của mình thì bên tai chợt nghe thấy tiếng động rất nhỏ.
“Ta đã nói với ngươi là sau này đi săn không được đi quá xa, thế mà ngươi lại không nghe, giờ thì hay rồi, chúng ta chắc chắn không thể về kịp trước đêm mười lăm”.
“Nếu thật sự không thể về kịp thì chúng ta tìm nơi nào xa và vắng một chút để vượt qua đêm mười lăm, tránh làm người khác bị thương”.
“Ngoài cách này ra thì cũng không còn cách nào khác, hi vọng tối nay chúng ta đều thuận lợi vượt qua. Không biết a tỷ của ta sao rồi, tỷ ấy mang thai đã hơn chín tháng, đứa trẻ trong bụng có thể ra đời bất cứ lúc nào, ta rất sợ tỷ ấy sẽ sinh con vào đêm mười lăm”.
“Suỵt suỵt suỵt, cái miệng quạ đen của ngươi đang nói vớ vẩn gì đó? A tỷ của ngươi tốt bụng, thích làm việc thiện, ông trời sẽ không để tỷ ấy sinh con vào đêm mười lăm đâu”.