“Hi vọng là như thế!”
“Nói thật, ta thật sự khâm phục lòng can đảm của a tỷ ngươi, nàng còn dám sinh em bé, còn ta thì ngay cả việc kết hôn cũng không dám. Mấy vị ca ca, tỷ tỷ của ta dũng cảm hơn ta một chút, ít nhất thì bọn họ đã thành thân, tuy nhiên không ai dám sinh”.
“Không phải đại ca và đại tẩu ngươi rất thích trẻ con à?”
“Thích thì thích, nhưng ai mà không sợ chứ? Đặc biệt là sinh con vào đêm mười lăm, cái này chính là thập tử vô sinh đấy. Hơn nữa… toàn bộ người trong thôn chúng ta đều trúng huyết chú, cứ mỗi mười lăm hàng tháng sẽ phát tác một lần, đau đến chết đi sống lại, ngươi nói xem, chẳng phải sinh em bé sẽ khiến chúng khổ theo hay sao? Cảm giác sống không bằng chết đó… chẳng lẽ chúng ta nếm trải thôi còn chưa đủ à?”
“Cũng đúng, nghe ngươi nói vậy, ta lại càng không dám kết hôn sinh con. Haiz, tộc trưởng đã đi lâu như vậy rồi, không biết có thể tìm được Long Châu không? Nếu tập hợp được bảy viên Long Châu thì tốt biết bao, mọi người sẽ không chịu đau đớn mỗi khi huyết chú phát tán nữa”.
“Vì tìm kiếm Long Châu, tộc trưởng đã bỏ ra rất nhiều, cũng đã chịu đựng rất nhiều đau khổ, ngươi cũng biết mà! Theo ta thì, cứ tùy duyên thôi, ta bằng lòng đau đến chết cũng không muốn tộc trưởng lao tâm lao lực vì chúng ta”.
Hai thôn dân vừa đi vừa trò chuyện.
Cố Thanh Hy nhìn bọn họ rời đi, hai tay ngăn không được phát run.
Toàn bộ người trong thôn đều trúng huyết chú?
Vậy chẳng phải tình huống của bọn họ cũng giống với Dịch Thần Phi hay sao?
Cố Thanh Hy thật sự không dám tin, nếu tất cả mọi người đều giống với Dịch Thần Phi, vậy chẳng phải bọn họ cũng sống không được bao lâu ư?
Nghĩ đến sự khác thường của Ngưu thúc và các vị trưởng lão lúc sáng, cuối cùng, Cố Thanh Hy cũng hiểu rõ.
Các trưởng lão đuổi nàng đi là vì không muốn nàng nhìn thấy tất cả những việc này.
Cố Thanh Hy chọn một hướng rồi lạnh lùng nói: “Tiểu Cửu, quay trở lại thôn”.
“Xì xì…”, Tiểu Cửu Nhi hướng về bên trái thè lưỡi.
Có lẽ đi về bên trái sẽ quay về thôn.
“Ta có điên mới tin ngươi, rời khỏi kết giới đi bên trái, quay về thôn cũng đi bên trái?”
Đi bên trái chắc chắn không sai, chủ nhân không được khi dễ rắn.
“Bớt nói nhảm, lập tức đi về bên phải, cõng ta quay về thôn”.
Nên đi bên trái…
“Ngày thường hễ ngươi nói đi về bên trái, vậy thì chắc chắn là bên phải, nếu ngươi nói đi bên phải, có lẽ ta sẽ suy nghĩ về việc đi bên trái”.
Tiểu Cửu Nhi còn muốn kháng nghị, nhưng Cố Thanh Hy đã bò lên người nó rồi lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu không mau đưa ta đi, sau này ngươi đừng có mơ mà dựa dẫm vào ta để lấy được đồ ăn ngon”.
Những lời này có lực sát thương quá mạnh mẽ, Tiểu Cửu Nhi chồm lên một cái… XÍU...UU! Phút chốc, người và thú đã biến mất.
Lúc quay về thôn thì sắc trời đã tối.
Thôn làng vốn vô cùng náo nhiệt, nhưng giờ lại không có một bóng người.
Nếu không phải đã ở lại thôn vài ngày, Cố Thanh Hy sẽ cho rằng đây là một cái thôn hoang, không người ở.
Người đâu? Đi đâu hết rồi?
Nguyên một cái thôn to lớn, sao tất cả mọi người có thể biến mất chỉ trong một ngày được?
Cố Thanh Hy chạy đến thôn lân cận, ở đây cũng vậy, không có một bóng người.
Nàng chạy đến mấy cái thôn gần đó, kết quả vẫn như vậy.
Không chỉ thế, ngay cả Dịch Thần Phi đang trọng thương cũng biến mất.
Đột nhiên, phương xa vọng đến âm thanh thê lương khiến người ta sởn cả gai ốc.
Chẳng mấy chốc, âm thanh thê lương, thấu tận tim gan liên tục vang lên, hết đợt này đến đợt khác, trong đêm yên tĩnh, thứ âm thanh kia càng thêm rõ ràng.
“Tiểu Cửu, nhanh mang ta đến ngọn núi phía trước”.
Tốc độ của rắn chín đầu rất nhanh, chỉ mấy cái nhoài người, nó đã đến đỉnh núi gần đó.
Cố Thanh Hy từ trên cao nhìn xuống. Nàng thấy được một cảnh tượng mà cả đời khó quên.
Cả người nàng bất giác run lên.
Đó là một thảm kịch nhân gian!
Các thôn dân bị nhốt trong một cái lồng sắt cực lớn, tay chân bị khóa lại bởi những cái khóa sắt to bằng chén cơm, đầu bên kia xích sắt được nối với một tảng đá to, bọn họ đang cuộn mình, phát ra tiếng kêu gào thê thảm, so với tiếng gào rú của loài sói còn buốt tim hơn nhiều.
Không biết có phải vì đau đớn quá mức hay không mà tóc tai bọn họ bù xù, hai con ngươi đỏ thẫm, trên khuôn mặt chất phát lộ rõ sự khát máu và sát khí đáng sợ. Tiếng kêu gào đau đớn vẫn liên tục vang lên.
Bọn họ không ngừng giãy dụa, cũng không biết sức lực từ đâu mà ngay cả khóa sắt to bằng chén cơm cũng bị bọn họ giãy đứt.
“Rầm rầm rầm…”
Sau khi khóa sắt gãy, bọn họ liên tục dùng thân mình va vào lồng sắt. Lồng sắt cực kỳ cứng rắn, va chạm mạnh khiến da thịt rách toạc, máu tươi đầm đìa, nhưng bọn họ vẫn không có cảm giác, cứ như mất đi ý thức, chỉ muốn xông ra ngoài mà thôi.
Thậm chí có một vài người còn dùng đầu đập mạnh xuống đất, máu tươi từ trán tuôn ra nhưng vẫn không hề hay biết.
“Nhanh, ngăn bọn họ lại”.
Cách đó không xa, mấy vị đại trưởng lão cũng dùng khóa sắt trói mình lại, rồi mỗi người tự nhốt mình trong một cái lồng. Vẻ mặt bọn họ tràn đầy đau đớn, cứ như phải chịu đựng thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, tuy nhiên, ít nhất thì bọn họ vẫn không mất đi ý thức.
Trăng mười lăm vừa tròn vừa sáng, nhưng nó càng sáng thì cáng thôn dân sẽ càng thêm đau đớn.
Bên ngoài lồng sắt, một vài người ngoại tộc dùng khóa sắt kéo các thôn dân trong lồng ra, rồi một lần nữa khóa họ lại. Nhưng những thôn dân kia đã mất đi ý thức, hai mắt đỏ ngầu, sức lực lại cực kỳ lớn. Bốn người khống chết một người mà vẫn không ăn thua, trái lại còn bị xích sắt ma sát khiến máu tươi chảy ra đầm đìa, cuối cùng bị hất văng ra.
Người ngoại tộc vội la lên: “Trưởng lão, quá nhiều người giãy khỏi khóa sắt, chúng ta không đủ nhân thủ để ngăn cản”.
“Rầm rầm rầm…”
Bởi vì đau đớn, có không ít thôn dân hung hăng đụng vỡ đầu mình, chết thảm ngay tại chỗ. Bọn họ rơi lệ, nhưng vẻ mặt lại lộ vẻ vui mừng vì được giải thoát.
Chương 322: Mất khống chế
Lại là một loạt tiếng “rầm rầm” vang lên.
Các thôn dân điên cuồng lao đến, húc tung cửa sắt. Cửa sắt không ngừng run lên, nếu cứ tiếp tục như vậy, bất kỳ lúc nào nó cũng sẽ bị bọn họ húc văng.
“Không ngăn được cũng phải ngăn, nhanh lên một chút”.
“Vâng, trưởng lão”.
Sắc mặt Cố Thanh Hy trắng bệch.
Nhìn kỹ lại thì không phải chỉ mấy chục thôn dân như thế, mà cả ngọn núi toàn là thôn dân, đông nghìn nghịt. Tiếng gào thét đau đớn vang lên liên hồi.
Không… không phải chỉ một ngọn núi, mà tất cả những ngọn núi quanh đây đều vậy.
Mỗi một ngọn núi có mấy vị trưởng lão tọa trấn, thế nhưng thôn dân nổi điên rất nhiều, bản thân những trưởng lão kia cũng đau đớn không chịu nổi, thì sao có thể khống chế thôn dân cho được?
Đây… chẳng lẽ là huyết chú sao?
Nàng đứng đây chưa được bao lâu mà đã có vài chục thôn dân không chịu nổi đau đớn, cứ thế tự giết chính mình.
Một thoáng sững sờ, nàng chợt thấy ở một ngọn núi cách đó không xa.
Bởi vì giúp Dịch Thần Phi trị liệu, Tam trưởng lão tiêu hao một lượng lớn chân lực, không đủ sức khống chế đau đớn từ huyết chú, nên đã mất đi ý thức.
Võ công của Tam trưởng lão cực cao, ông ta chỉ dùng sức một cái đã khiến toàn bộ khóa sắt đứt gãy.
“Rầm…”
Ông ta tung ra một chưởng, cửa sắt cứng rắn bị đục một cái lỗ thủng.
“Không tốt rồi, không tốt rồi, tam trưởng lão đã mất đi ý thức, phá cửa xông ra”.
“Cái gì… Lão Tam, huynh mau bình tĩnh lại, đừng để huyết chú khiến bản thân mất đi lý trí”, Tứ trưởng lão hô to, ông ta muốn đi khống chế Tam trưởng lão, nhưng vì khóa sắt trên người mình quá nhiều nên không giãy ra được, chỉ có thể dùng chưởng để ép lui huynh đệ của mình.
Nhưng Tam trưởng lão đã hoàn toàn mất đi ý thức, rơi vào trạng thái điên cuồng, chỉ một lòng muốn giết người. Võ công của ông ta lại tăng vọt, sao Tứ trưởng lão có thể ép lui được?
Cố Thanh Hy vội la lên: “Tiểu Cửu Nhi, mau, mau qua đó!”
Tiểu Cửu Nhi phát ra một tiếng “xì”, rồi nhanh chóng lao đi.
Tốc độ của nó đã nhanh, nhưng Tam trưởng lão còn nhanh hơn.
Một thôn dân ngoại tộc đã bị ông ta dùng một chưởng đánh chết.
Lại thêm vài chưởng nữa, mấy thôn dân đang hợp sức khóa cửa bị đánh bay.
Cửa sắt vừa mở ra, người trúng huyết chú như dùng thuốc kích thích, càng giãy dụa dữ dội hơn.
“Loảng xoảng… leng keng…”
Các thôn dân giãy khỏi khóa sắt, cả đám hệt như ma quỷ bò lên từ địa ngục, gặp người liền giết, gặp thứ gì cũng va vào.
Cục diện đã hoàn toàn mất khống chế.
Ngọn núi này dường như trở thành địa ngục trần gian, khắp nơi, mọi người tự giết chóc lẫn nhau.
Tứ trưởng lão thấy thế, híp mắt, ông ta cũng bất chấp tất cả, dốc hết sức giãy khỏi khóa sắt, ra lệnh cho người bên ngoài mở cửa sắt ra, rồi bay vọt đến, ngăn cản Tam trưởng lão đang giết người như ngóe.
“Ầm ầm…”
Võ công của hai vị trưởng lão rất cao, mỗi một lần vung quyền đều khiến đất đá bay tán loạn.
Vốn dĩ võ công của Tứ trưởng lão không thể so với Tam trưởng lão, sau khi rơi vào trạng thái điên cuồng, công lực của Tam trưởng lão tăng vọt, còn Tứ trưởng lão thì thể lực của ông ta bị huyết chú không ngừng ăn mòn và xâm nhập, ông ta vừa khống chế huyết chú trong người mình, vừa phải ngăn cản Tam trưởng lão, vì thế Tứ trưởng lão liên tục bị trọng thương, hộc máu ngay tại chỗ.
“Ầm…”
Tam trưởng lão điên cuồng xông lên, chưởng sau càng hung ác hơn chưởng trước, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn, cứ như chỉ có thể giết Tứ trưởng lão mới khiến ông ta cảm thấy sảng khoái.
“Lão Tam, lão Tam, ta là Lão Tứ, huynh tỉnh lại một chút đi, lão Tam, lão Tam… Phụt…”
Tam trưởng lão lại tung ra một chưởng, đồng tử Tứ trưởng lão co lại, muốn chống cự nhưng lại bất lực, trong lòng không khỏi kinh hoảng.
Trong tình thế khẩn cấp, đuôi của Tiểu Cửu Nhi quét ngang qua, hất Tam trưởng lão văng ra xa.
“Rầm…”
Tam trưởng lão không đề phòng nên bị hất bay, rơi mạnh xuống đất. Cố Thanh Hy duỗi tay ra, mấy chục mũi ám khí bắn về phía huyệt ma và huyệt ngủ của ông ta.
Kim châm không vào được cơ thể ông ta, bị bắn ngược trở ra.
Cố Thanh Hy nhảy xuống đất, ngăn cản Tam trưởng lão đang điên cuồng giết người.
Tuy nhiên, thực lực chênh lệch quá xa, nàng chỉ có thể lấy nhu thắng cương, ngăn được Tam trưởng lão trong thời gian ngắn.
“Mau… mau dẫn dụ Tam trưởng lão cùng các thôn dân đã mất đi ý thức vào cửa sắt”, trong đám người, không biết ai hô lên.
Cố Thanh Hy nhìn quanh một lượt, phát hiện hai cái cửa sắt ở cách đó không xa, nàng lập tức hiểu ý. Nàng dẫn dụ Tam trưởng lão đuổi theo mình, ý đồ lừa ông ta vào cửa sắt.
“Rầm…”
Tam trưởng lão đánh không được Cố Thanh Hy liền nổi giận, liên tục tung chiêu về phía nàng.
Cố Thanh Hy bất đắc dĩ, cứ thế tiếp hết chiêu này đến chiêu khác.
Nàng đau đến mức suýt khóc, cái này nào có phải nắm đấm, là tường đồng vách sắt đấy!
Cố Thanh Hy đánh ra một hư chiêu, cuối cùng, nàng cũng dụ được Tam trưởng lão vào bên trong cửa sắt, rồi nhanh tay lẹ mắt khóa nó lại.
Trong cửa sắt, Tam trưởng lão và các thôn dân điên cuồng công kích, nhưng dù đụng đến mức phát ra âm thanh “bang bang”, cửa sắt vẫn không bị phá vỡ.
Đã xử lý xong Tam trưởng lão, nhưng hầu hết thôn dân ở đây đều đã phá cửa xông ra, bọn họ hệt như những cỗ máy giết người vọt đi bốn phía.
Mấy người Cố Thanh Hy liên tục ép lui bọn họ, nhưng cửa sắt chỉ có hai cái, không thể nhốt được nhiều người như vậy.
Dù dùng khóa sắt thì thế cục cũng đã hoàn toàn mất đi khống chế.
Mà ở đây có khống chế được thì những ngọn núi khác cũng dần mất kiểm soát.
Tứ trưởng lão vội la lên: “Tiêu rồi, bọn họ đang hướng về núi Tuyết Phong, ở đó đều là những nữ thôn dân tay trói gà không chặt, mau, bất kể giá nào cũng không để bọn họ đến núi Tuyết Phong, bằng không thì toàn bộ Ngọc tộc sẽ xảy ra chuyện lớn”.
“Tứ… Tứ trưởng lão, núi Mai Phong không khống chế được như chúng ta, người bên ấy… lợi hại hơn. Bọn họ… bọn họ đã xâm nhập vào núi Tuyết Phong rồi”.