“Ta… Ta không trách Ngưu ca, đợi sau khi Ngưu ca tỉnh táo lại, cháu… cháu chuyển lời cho Ngưu ca giúp ta, nhất định phải… sống thật tốt… Đừng vì áy náy mà… mà tự tử…”
“Ngưu thẩm, ta đã nhìn thấy đứa bé rồi, thẩm đừng nói chuyện nữa”.
“Đứa con… Đứa con đáng thương của ta… A…”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, sau đó là tiếng khóc của trẻ con, Cố Thanh Hy vui mừng nói: “Ngưu thẩm, đứa bé được sinh ra rồi, là một thiên kim, thẩm nhìn này”.
Cố Thanh Hy cởi áo khoác của mình ra, quấn lấy đứa bé, bế đứa bé đến trước mặt Ngưu thẩm, thím ấy đang thoi thóp, tuy vết thương đã được xử lý, nhưng bị đá đập vào ngực, mất máu quá nhiều, còn bị thương đến gan.
“Con… Con…”
Ngưu thẩm rơi nước mắt, hô hấp yếu dần, nhưng khoé miệng vẫn còn đang nở nụ cười.
Đứa bé vừa được sinh ra khóc rất to, nét mặt đau đớn.
Cố Thanh Hy phát hiện điều gì đó không đúng, nàng cẩn thận quan sát, sau khi kiểm tra, nàng không khỏi giật mình.
Không ngờ xương trên người đứa bé cũng đang nứt ra.
Chẳng khác nào dáng vẻ của Ngưu thẩm.
Không, các nữ tử trong thôn này đều như thế.
Nàng sợ hãi nhìn về phía Ngưu thẩm.
Ngưu thẩm nghẹn ngào nói: “Đây là do huyết chú, đứa bé đáng thương của ta, vừa mới sinh ra đã phải chịu đau đớn như thế, là mẹ có lỗi với con”.
Cố Thanh Hy cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Nam nhân trúng huyết chú sẽ mất đi ý thức, điên cuồng giết người, trong người còn có một lực lượng không ngừng ăn mòn cơ thể họ, mãi đến khi từ trong ra ngoài cơ thể hoàn toàn mục nát rồi chết.
Còn nữ nhân thì bị nứt xương, thân thể như đang bị những con dao không ngừng mổ xẻ…
Huyết chú… quá độc ác…
Rốt cuộc phải có thù hận đến mức nào mà Thiên Phần tộc lại đưa ra huyết chú độc ác như thế chứ.
“A Hy… Cháu… cháu nhất định phải giúp ta an ủi Ngưu ca, bảo Ngưu ca chăm sóc tốt… chăm sóc tốt cho nữ nhi của ta, nói với chàng… ta… không trách chàng…”
“Được”, Cố Thanh Hy nghẹn ngào đáp.
Nàng nhìn thấy ánh mắt lưu luyến, bất lực và bi ai của Ngưu thẩm, sau đó thím ấy buông hai tay, không cam lòng chết đi.
Tiếng kêu gào đứt gan đứt ruột vẫn không ngừng vang lên bên tai.
Cố Thanh Hy bế đứa bé, xé một góc áo, che đi khuôn mặt của Ngưu thẩm.
Nàng không có quá nhiều thời gian để đau buồn, nơi này còn rất nhiều người cần nàng cứu.
Cố Thanh Hy bế đứa bé bằng một tay, vừa chỉ huy người ngoại tộc vừa dẫn các nữ nhân và đứa bé trong tay vào hang, sau đó phái một nhóm người mang sắt đến chặn cửa hang, ngăn cản những người kia đi vào.
Cả một đêm, Cố Thanh Hy đánh lui rất nhiều thôn dân bị phát tác huyết chú, cũng cứu được rất nhiều nữ nhân đang bị giày vò.
Nàng gần như mất hết sức lực, cũng bị trúng rất nhiều phát dao.
Nhưng nàng vẫn như không có cảm giác, chỉ không ngừng đánh lui các thôn dân đang nổi điên và cứu người, tựa như chỉ khi làm như thế, nàng mới bớt đau đớn đi một chút.
Đêm tối xơ xác tiêu điều.
Đêm nay đã định sẵn không phải một đêm bình thường.
Đêm nay, cũng đã định sẵn là một đêm khó qua.
Mãi đến khi mặt trời mọc, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng rên rỉ đau đớn cùng với tiếng gầm thét của điên cuồng giết người mới chậm rãi kết thúc.
Ánh nắng xuất hiện, chiếu rọi trên cao.
Nhưng nó lại không thể sưởi ấm sự lạnh lẽo và đau thương trong lòng mọi người.
Các nam nhân đã phục hồi ý thức quỳ dưới đất, ôm lấy thi thể người thân áy náy khóc to.
Các nữ nhân xương cốt gãy lìa, mất hết sức lực ngã bên cạnh các nam nhân vì áy náy hoặc không chịu được đau đớn nên tự tử mà khóc to.
Còn có các thôn dân nét mặt u sầu đang khiêng cáng đi cứu người.
Cố Thanh Hy chết lặng chữa trị cho các thôn dân, trái tim như rơi vào hầm băng.
Bên tai chợt vang lên tiếng khóc xót xa ân hận của Ngưu thúc.
“Tức phụ, tức phụ của ta, sao nàng lại đi như thế, nàng chết rồi thì ta phải làm sao đây, con của chúng ta phải làm sao đây”.
“Ta là súc vật, sao ta có thể giết chết tức phụ của mình chứ, a… Ông trời, vì sao ông lại đối xử với ta như thế, ông muốn ta làm thế nào cũng được, nhưng vì sao ông lại lấy mạng tức phụ của ta”.
Ngưu thúc không ngừng dập đầu xuống đất, như muốn dập đầu đến chết thì thôi.
Cố Thanh Hy lạnh lùng đi tới trước mặt ông ấy, hờ hững nói: “Thúc có thể chết, nhưng thúc có từng nghĩ sau khi chết, nữ nhi của thúc phải trưởng thành như thế nào không? Hay thúc muốn dẫn theo nữ nhi cùng đi xuống suối vàng?”
Ngưu thúc ngừng lại.
Ông ấy níu chặt lấy tim mình, đau đến mức không nói nên lời.
“Ngưu thẩm liều mạng cũng muốn sinh nữ nhi ra, nếu thúc chết, thúc cảm thấy có xứng với những giọt máu đã chảy của Ngưu thẩm không?”
Ngưu thúc khóc không thành tiếng, hoàn toàn không còn sự kiên cường của đấng nam nhi.
“Nhưng ta đã giết tức phụ của ta, ta tự tay giết chết tức phụ của ta rồi, hai tay của ta… hai tay của ta đã dính đầy máu của nàng ấy”.
Cố Thanh Hy đau đớn, nàng ngồi xổm xuống, đỡ lấy Ngưu thúc, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn.
“Thúc biết trước khi lâm chung, điều Ngưu thẩm không yên tâm nhất là gì không? Chính là thúc, thím ấy sợ thúc vị áy náy mà tự tử, thím ấy bảo ta nói với thúc, thím ấy không trách thúc, chỉ mong thúc có thể sống tốt, nuôi con trưởng thành”.
Đứa bé bên cạnh chợt khóc to.
Ngưu thúc vội vàng ôm lấy nữ nhi, nhẹ nhàng dỗ dàng, sợ quá to tiếng hay nặng tay sẽ khiến nữ nhi sợ.
“Thúc phải sống tốt, cho dù là vì Ngưu thẩm hay là vì nữ nhi, thúc đều không thể suy sụp, nếu thúc cảm thấy áy náy, thì hãy biến sự áy náy đó thành tình yêu cho nữ nhi đi”.
Ngưu thúc khóc to, nhưng cũng không còn muốn chết nữa.
Ông ấy nghẹn ngào nói: “Ta biết rồi, cảm ơn Tộc trưởng, ta sẽ không tìm đến cái chết nữa đâu, ta muốn nuôi nữ nhi của ta trưởng thành, ta phải cho con bé biết, mẫu thân của con bé vĩ đại đến mức nào”.
Cố Thanh Hy rưng rưng nước mắt, nàng quay đầu đi, không muốn để người khác nhìn thấy nước mắt của mình.