Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

“Hoàng đế của Dạ quốc ta cấu kết với Hoa quốc, bố trí tầng tầng lớp lớp mai phục, muốn độc chết Chiến Thần, thu hồi binh quyền, thế nhưng lại bị Chiến Thần trấn áp”.

Trong con ngươi lười biếng của Cố Thanh Hy lóe lên một tia hiểu rõ, nhưng thoáng chốc đã khôi phục lại như lúc ban đầu.

“Hoàng thượng của chúng ta điên rồi sao? Sao lại có thể cấu kết cùng nước khác để ra tay với Chiến Thần? Nếu không có Chiến Thần, Dạ quốc đã sớm bị các nước láng giềng chia cắt rồi, chẳng lẽ ngay cả điều này mà hoàng thượng cũng không biết hay sao?”

“Suỵt, nói nhỏ một chút, ngươi muốn chết à, nói lung tung về hoàng thượng sẽ bị chém đầu đấy!”

“Đúng đúng đúng, ta kích động quá nên quên mất!”

Trong quán trà, các thôn dân căng thẳng nhìn quanh một lượt, sau khi xác định không có người khả nghi nghe lén, bọn họ mới rón rén hạ giọng nói: “Hoàng thượng bố trí liên hoàn độc quá mức âm hiểm, không chỉ chọc giận Chiến Thần, lại không hiểu sao chọc giận Hoa quốc. Hiện tại, Hoa quốc và Thương quốc đã liên thủ, ý đồ đánh hạ Dạ quốc ta đấy!”

“Á… ngươi đừng nói là đang đánh đấy nhé!”

“Còn không phải à, đang đánh hừng hực khí thế đây này!”

“Cũng không cần phải sợ, Dạ quốc chúng ta có Chiến Thần mà. Chỉ cần Chiến Thần còn đó, không ai có thể đánh chiếm được nước ta”.

“Đấy mới là điều đáng lo đấy, hoàng thượng đã hoàn toàn đắc tội với Chiến Thần, ngài ấy quyết bỏ gánh không làm nữa. Dạ quốc ta đánh không lại người Hoa quốc và Thương quốc, đã liên tiếp rút lui, chậc chậc chậc, sống hơn nửa đời người, ta chưa từng thấy Dạ quốc thảm bại như vậy đấy!”

“Hả… không phải chứ? Dạ quốc là nước lớn đấy, dù cho Hoa quốc và Thương quốc có hùng mạnh đến đâu đi nữa thì cũng không có khả năng chèn ép chúng ta!”

“Ta lừa ngươi làm gì, người ta đã sắp đánh đến Vô Song rồi đấy!”

“Khoa trương vậy à? Nhưng… dù Chiến Thần không giúp thì không phải vẫn còn Tiêu lão tướng quân hay sao? Chẳng lẽ ông ấy cũng đánh không lại?”

“Dù Tiêu lão tướng quân có dùng binh lợi hại như thế nào đi nữa thì người ta phải chịu dùng mới được. Không biết ai đã tố cáo với hoàng thượng rằng con trai trưởng của Tiêu lão tướng quân cưới quận chúa Hoa quốc, sở dĩ Dạ quốc bại trận là do Tiêu lão tướng quân đã mật báo. Hiện giờ, ông ấy đã bị nhốt vào thiên lao rồi”.

“Sao có thể chứ? Tiêu lão tướng quân trung thành và tận tụy hết lòng, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Dạ quốc. Chắc chắn là có người hãm hại ông ấy!”

“Ta cũng biết Tiêu lão tướng quân bị người hãm hại, nhưng hoàng thượng lại không tin điều đó!”

Cố Thanh Hy đột nhiên đứng dậy, vòng tay trước ngực, bước đến gần bọn họ và lạnh lùng hỏi: “Vậy con trai út của Tiêu lão tướng quân, Tiêu Vũ Hiên, đâu rồi?”

“Cả nhà Tiêu lão tướng quân đều bị nhốt vào thiên lao rồi. Có lẽ Tiêu tiểu công tử cũng thế, chúng ta không rõ lắm, cô nương, ngươi là gì của Tiêu lão tướng quân?”

Cố Thanh Hy không đáp mà nhắc nhở: “Tuy ở đây là nơi hoang vu dã ngoại, nhưng khó tránh khỏi có người nghe lén, hoặc có người tâm tính xấu xa đi báo quan. Khi bàn luận về đế vương, các ngươi nên nghĩ kĩ xem mình có mấy cái đầu trước đã!”

Một câu khiến mọi người ớn lạnh.

Trời ạ, vừa rồi, chẳng lẽ những gì mà bọn họ vừa nói đã bị ai đó đi báo quan rồi sao?

“Còn nữa, đế hậu Sở quốc có thù tất báo, nếu các ngươi còn dám nói lung tung về con của họ, coi chừng hoàng đế Sở quốc ở ngàn dặm xa xôi chạy đến đuổi giết các ngươi đấy!”

“Cô nương, chúng ta không dám, vừa nãy chúng ta chỉ nói lung tung mà thôi, xin cô nương đừng báo quan!”

“Vậy thì giữ mồm giữ miệng cho tốt vào!”

Cố Thanh Hy ném mấy nén bạc vụn lên bàn, vừa xoay người định rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu gào thê thảm của ông chủ quán trà.

“Thịt heo của ta, thịt cá và cả thịt thỏ nữa, là ai hả? Vừa nãy rõ ràng còn ở đây mà! Trời ạ, tên trộm trời đánh nào đã lấy thịt của ta, đó chính là mạng của ta đấy!”

Ông chủ quán trà lộ vẻ lo lắng, sau khi tìm nhiều lần vẫn không thấy thịt thì ông ta ngồi bệch ra đất, khóc lóc thảm thiết.

“Vợ ta sắp sinh rồi, ta còn trông mong có thể bán ít thịt kiếm tiền nuôi con, giờ… giờ thì không còn gì nữa, không bằng để ta chết đi cho rồi”.

Cố Thanh Hy nhíu mày, đôi mắt đen láy quét quanh một lượt.

Quả nhiên…

Trong một góc hẻo lánh có một con rắn nhỏ, kích cỡ nó chỉ bằng chiếc đũa, nhưng bụng thì phình to bất thường, trên mặt còn lộ vẻ sung sướng.

Cố Thanh Hy đã có suy nghĩ muốn bóp chết nó luôn cho rồi.

Trên đường đi, nó cứ liên tục săn lợn rừng, rồi ngậm đến trước mặt nàng, muốn nàng nướng cho nó ăn. Vậy thì thôi đi, giờ còn học ăn vụng đồ của người khác nữa chứ.

Cố Thanh Hy sờ cằm, rồi lấy ra một thỏi bạc mười lượng, ném cho ông chủ quán trà, sau đó mới xách theo con rắn nhỏ tham ăn kia, nhảy lên khoái mã, đi thẳng một mạch.

Ông chủ quán trà cầm mười lượng bạc mà lòng kinh ngạc, đợi đến khi kịp phản ứng, ông ta vội quỳ xuống, hướng về phía Cố Thanh Hy rời đi mà dập mạnh đầu.

“Tạ ơn cô nương, tạ ơn cô nương, cô nương là người tốt…”

“Xì xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi kêu lên với vẻ khó chịu.

Cái đuôi của nó… sắp đau chết nó rồi, chủ nhân đúng là không biết thương hương tiếc xà gì cả.

Nó kháng nghị.

Trong mắt Cố Thanh Hy lóe lên tia hung ác, thẳng tay ném nó ra ngoài.

Tiểu Cửu Nhi cuộn tròn trên không một cái, động tác như mây trôi nước chảy, thoáng cái đã đáp xuống lưng Cố Thanh Hy. Nó bò rồi lại bò, khi leo đến cổ tay nàng, nó mới tìm tư thế thoải mái nhất, cuộn mình ngủ.

Cố Thanh Hy lại hất nó đi.

“Xì xì…”

Chủ nhân, xà cũng biết giận nha!

Cố Thanh Hy trừng nó.

“Ta nhịn ngươi lâu rồi, sau này nếu còn dám ăn vụng thịt của người khác, coi chừng ta ăn ngươi luôn đấy!”

“Xì xì…”

Tiểu Cửu Nhi rụt đầu, lủi thủi quấn quanh cổ tay nàng, không dám tiếp tục kháng nghị.

“Không phải ngươi luôn tự xưng mình là vua của loài rắn à? Vậy ngươi hiệu triệu bầy rắn, giúp ta tìm Long Châu đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui