“Tiểu nhị ca có tướng mạo khôi ngô quá, còn có phong thái tài hoa nữa, không biết năm nay bao nhiêu tuổi, quý tính là gì, nhà ở đâu?”, Cố Thanh Hy cười khì khì hỏi.
Tiêu Vũ Hiên suýt chút nữa ngã quỵ.
Mắt nhìn của Xú nha đầu bị sao vậy?
Tiêu Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nhị, kinh ngạc đến mức rơi đũa: “Diệp Phong, sao lại là ngươi?"
Diệp Phong?
Tại sao cái tên này lại quen thuộc đến vậy?
Nàng nhớ ra rồi.
Hình như là sĩ tử hàn môn vào vòng chung kết kia thì phải?
"Nếu khách quan không có việc gì khác, tiểu nhân xin được cáo lui”.
Mặc dù Diệp Phong đang làm công việc hạ đẳng, nói những lời thấp kém nhưng lưng vẫn thẳng tắp, ngữ khí đúng mực, phong thái điềm đạm tao nhã. Bất luận nhìn thế nào cũng đều không thể đặt hắn ta chung chỗ với một tiểu nhị khom lưng uốn gối.
"Ta cho ngươi đi rồi sao? Tiểu nhị ca, chúng ta hiện tại là khách quý của ngươi đấy”.
“Cô nương có gì phân phó?”, Diệp Phong khẽ nhíu mày.
"Ngồi xuống uống rượu với ta”.
Cố Thanh Hy chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú không chớp mắt, trong mắt hiện lên ý cười xấu xa.
Tiêu Vũ Hiên sững người một lúc.
Nha đầu này, không phải nhìn trúng Diệp Phong rồi đấy chứ?
Cô ấy có nhớ mình là một nữ nhân không!
Hơn nữa, còn là vị hôn thê của chiến thần Dạ Vương.
Còn chưa thành thân, đã cắm sừng Dạ Vương rồi, cô ấy không sợ Dạ Vương bóp chết sao.
“Xin thứ lỗi, ta không uống rượu”, nói xong hắn ta xoay người rời đi.
Cố Thanh Hy đột nhiên hét lên: “Ông chủ”.
"Vâng, tới ngay đây tới ngay đây, khách quan có gì phân phó?"
Cố Thanh Hy thẳng tay đập một ngàn lượng bạc cho ông chủ, chỉ vào Diệp Phong: “Ta muốn hắn cùng ta uống vài chén”.
Ông chủ ngơ ngác nhìn một ngàn lượng bạc trong tay, hai mắt sáng lên, thái độ nịnh nọt: “Tiểu thư yên tâm, chỉ cần tiểu thư phân phó, tiểu điếm nhất định sẽ đáp ứng tất thảy, Diệp Phong, còn không mau ngồi xuống uống với vị tiểu thư này vài chén”.
Thái độ của Diệp Phong rất đúng mực, ánh mắt bình tĩnh đến mức không nhìn ra được ý tứ của hắn ta.
"Ta chỉ phụ trách phục vụ đồ ăn và rượu, không có nhiệm vụ uống rượu”.
"Khốn kiếp, ngươi còn muốn làm tiếp công việc vô tích sự này không? Nếu hôm nay ngươi không cùng vị tiểu thư này uống vài chén thì sau này Vân Tuý Lâu cũng sẽ không cần ngươi nữa ”.
Ông chủ sốt sắng rồi.
Chỉ là ngồi uống vài chén rượu cũng có thể kiếm một ngàn lượng bạc, chuyện tốt như thế này tìm ở đâu ra?
Sắc mặt Diệp Phong lạnh như băng, nhưng bàn tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt, biểu thị trong lòng hắn ta đang không bình tĩnh.
Thu Nhi giật giật ống tay áo của Cố Thanh Hy, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người là nữ nhân, làm gì có nữ nhân nào bảo nam nhân uống rượu cùng, nếu như chuyện này bị đồn ra ngoài thì mặt mũi người biết cất vào đâu?"
"Mặt mũi của ta không phải lúc nào cũng ở trên mặt ta sao, hơn nữa nếu như không có chuyện này thì thanh danh của ta cũng đâu có tốt đẹp gì”.
"Tiểu thư…"
Tiểu thư đánh Hạ Vũ đến nỗi bán sống bán chết, còn đắc tội với Cố ngũ tiểu thư và ngũ di nương, thậm chí cả đại phu nhân.
Vốn dĩ đã rất sóng gió rồi, không biết khi trở về phủ sẽ phải chịu hình phạt như thế nào, bây giờ lại ở trước mặt mọi người bảo nam nhân uống rượu cùng, đây…đây…đây là chuyện gì thế này, thực sự là quá mức hoang đường.
Cố Thanh Hy tỉ mỉ đánh giá Diệp Phong.
Đôi giày của hắn ta rách nát, cũ kỹ, thậm chí còn lộ ra một vài ngón chân, mặc dù cả người toát ra khí chất thư tịch nhưng bàn tay của hắn ta lại đầy vết chai, có lẽ là do làm việc nặng suốt nhiều năm.
Nam nhân này, e là có cuộc sống rất khó khăn.
Trừ phi là bị dồn vào thế bí, nếu không người như thế này sao lại cam tâm tình nguyện làm một tiểu nhị mặc người ta sỉ nhục.
"Được, ta đồng ý”.
Lời nói hơi lạnh lùng đột nhiên vang lên, ông chủ lập tức trở nên vui mừng, cười nịnh nọt nói: "Tiểu thư, Diệp Phong không chỉ đẹp trai mà còn rất có tài hoa đấy. Nghe nói y còn từng tham gia đại hội đấu văn, rất nhiều người muốn y uống rượu cùng nhưng y không đồng ý, bây giờ y lại đồng ý chứng tỏ y với tiểu thư rất có duyên phận”.
Ha, nếu như ông chủ biết hắn ta lọt vào vòng chung kết, còn dám dùng thái độ này đối xử với hắn ta?
Cố Thanh Hy ném thêm một trăm lượng bạc qua: “Mau mang rượu và đồ ăn còn lại lên đây”.
"Có ngay có ngay”.
Ngay sau đó, một tiểu nhị khác lại mang một bộ bát đũa đến.
Cố Thanh Hy chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, cười nói: "Tiểu nhị ca, ngồi đi, sợ cái gì, ta đâu có ăn thịt ngươi”.
Tiêu Vũ Hiên và Thu Nhi không biết nên nói gì.
Dù gì đi nữa thì cái nhìn mê mẩn lác mắt này cũng không giống một nữ nhân chút nào.
Diệp Phong tao nhã ngồi xuống, thấp giọng nói: "Phải uống mấy chén?"
"Uống ba chén trước”.
Diệp Phong rót cho mình một chén, một hơi uống cạn, sau đó lại uống thêm hai chén.
Mặc dù đang uống rượu, nhưng khi uống rượu, hắn ta đều che tay áo, động tác tao nhã, uyển chuyển như mây bay nước chảy.
"Trông động tác của ngươi rất điêu luyện, thường xuyên cùng người khác uống rượu?"
Diệp Phong sững lại vài giây, sau đó đặt chén rượu xuống, giống như đang chờ mệnh lệnh tiếp theo của nàng.
"Không phải ngươi vào vòng chung kết rồi sao? Sao vẫn đến tửu lâu làm việc?"
"Nếu như tiểu thư muốn Diệp Phong uống rượu, muốn uống mấy chén cứ việc phân phó”.
"Có ai nói với ngươi rằng ngươi rất không hiểu phong tình không?"
Diệp Phong ngồi thẳng lưng, im lặng không trả lời.
Không biết tại sao, Cố Thanh Hy luôn cảm thấy người này toát ra một vẻ u buồn nhàn nhạt, giống như tên của hắn ta, Diệp Phong, cảm giác âu sầu buồn bã của mùa thu.
Tiêu Vũ Hiên không khách khí trừng mắt nhìn qua: “Này, cô coi ta là người chết đấy à?"
"Dô, Tiểu Hiên Hiên ghen rồi sao, nào nào nào, để bổn tiểu thư yêu thương ngươi”.
Tiêu Vũ Hiên thô lỗ hất tay Cố Thanh Hy ra, tức giận nói với Diệp Phong: "Tốt xấu gì ngươi cũng là một sĩ tử đọc sách, ngồi uống rượu cùng với một nữ nhân thì ra thể thống gì, còn không mau rời đi”.
Diệp Phong tài hoa như vậy, sao có thể giống một tiểu nhị bình thường, bị Tiêu Vũ Hiên mắng mỏ sỉ nhục trước đám đông như thế, ai cũng nghĩ Diệp Phong sẽ nổi giận, nhưng không ngờ hắn ta chỉ đứng dậy, ôn tồn lễ độ chắp hai tay hành lễ rồi quay lưng bỏ đi, để lại một bóng lưng đầy kiêu hãnh.
"Này, đừng đi mà, ta còn chưa uống với ngươi được mấy chén”.
"Xú nha đầu, cô có phải là nữ nhân không vậy?"
"Tiểu Hiên Hiên, ta thấy ngươi càng ngày càng không đáng yêu nữa rồi”.
Tiêu Vũ Hiên cố gắng kiềm chế vuốt vuốt ngực, đỡ phải bị Cố Thanh Hy chọc tức chết.
Sau khi trải qua chuyện của Thượng Quan Sở và Diệp Phong, hắn ta xem như là hiểu rõ rồi, nữ nhân này chính là một nha đầu háo sắc.
Nhìn thấy người nào có tướng mạo anh tuấn, thiếu chút nữa thì bỏ bao vác về nhà.