Một lúc lâu sau Dạ Mặc Uyên mới hiểu ý của nàng.
“Người bắt nàng là Ngọc tộc?”
“Ừm ờ...”, Cố Thanh Hy miễn cưỡng đáp.
“Nàng và Ngọc tộc có quan hệ thế nào?”, Dạ Mặc Uyên nhìn nàng chằm chằm, không muốn bỏ lỡ một biểu cảm nào của nàng.
“Có thể có quan hệ gì, chỉ là trên người ta có Long Châu, họ muốn cướp Long Châu thôi”.
“Thật sao? Nhưng khi Ngọc tộc đưa nàng đi có nói rằng đại phu dưới chân núi không thể cứu nàng, chỉ có họ mới cứu được nàng”.
Dạ Mặc Uyên chắc chắn Cố Thanh Hy đang nói dối, chỉ là hắn đã điều động tất cả thế lực cũng không tra được Cố Thanh Hy và Ngọc tộc có quan hệ gì, họ dường như chưa bao giờ tiếp xúc nhau.
Cố Thanh Hy ăn đùi gà ngấu nghiến, nói lòng vòng: “Vậy hả, có lẽ là vì họ lấy được Long Châu từ ta, cho rằng nợ ta một ân tình nên mới tiện tay cứu ta”.
“Vậy nàng đã gặp chuyện gì ở Ngọc tộc, Ngọc tộc có những ai, họ đã cứu nàng bằng cách nào?”
“Vương gia, chàng hỏi nhiều như thế là muốn ta trả lời câu nào đây? Thê tử của chàng suýt mất mạng, chàng không biết quan tâm thì thôi, thế mà còn chất vấn tới tấp, ta là tù nhân của chàng à?”
Nói xong, Cố Thanh Hy cầm một miếng móng lợn bỏ vào miệng.
Sau một thời gian không được ăn thịt, không ngờ nàng lại cảm thấy thịt ngon như vậy, thảo nào Tiểu Cửu Nhi không thịt không vui.
Dạ Mặc Uyên hất văng móng lợn trong tay nàng, lạnh lùng quát: “Không phải ta đã dặn tất cả món ăn trong vương phủ không được thêm cay à? Lỡ như đứa trẻ trong bụng vương phi gặp bất trắc gì, các ngươi có gánh nổi không?”
“Thuộc hạ đáng chết, do thuộc hạ sơ sót”, Thanh Phong ngoắc tay, sau đó lập tức có người bưng những món cay trên bàn xuống.
Cố Thanh Hy cắn phải lưỡi.
Nàng đột nhiên cảm thấy những món ngon trước mặt mình không còn ngon nữa.
Sao nàng lại quên mất khoảng thời gian trước nàng giả mang thai chứ?
Xong đời...
Nếu để chiến thần biết nàng không mang thai, chẳng phải vương phủ sẽ náo loạn ư?
Bỗng nàng nghe thấy giọng nói nghi ngờ của Dạ Mặc Uyên vang lên: “Lạ thật, sao đã lâu rồi mà bụng không thấy lớn, chẳng lẽ là do nàng không được khoẻ? Thanh Phong, đi mời đại phu tới đây”.
“Vâng”.
“Không cần không cần, vương gia, ta đang rất khoẻ, ta nghĩ không cần phiền phức như vậy đâu”.
“Không phiền”.
“Vương gia, ta là đại phu, ta biết rõ sức khoẻ của mình như thế nào”.
“Vương phi căng thẳng như thế, lẽ nào có việc gì không thể tiết lộ?”, Dạ Mặc Uyên nhướng mày, trong mắt có chút ngờ vực.
Cố Thanh Hy bình tĩnh lại, không muốn để Dạ Mặc Uyên phát hiện điều gì khác thường.
Nàng hùng hồn đáp: “Ta có thể có việc gì không thể tiết lộ? Lẽ nào chàng cho rằng ta ngoại tình? Ta lặn lội đường xa, đã mệt lắm rồi, muốn về nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng gọi ta”.
“Vương gia, đại phu tới rồi ạ”.
Cố Thanh Hy vừa đi được vài bước đã bị một nhóm người chặn đường.
Nàng ngẩng đầu lên, trước mắt đông nghịt, tất cả đều là đại phu, đếm kĩ thì có ít nhất ba, bốn mươi người.
“Vi thần (tiểu nhân) bái kiến vương gia, bái kiến vương phi nương nương”.
Ấn đường Cố Thanh Hy khẽ giật, nàng chỉ vào nhóm đại phu, giận không chỗ trút: “Dạ Mặc Uyên, chàng có ý gì?”
Thanh Phong tỏ ra vui mừng, đắc ý tiếp lời: “Vương phi nương nương, chủ tử lo lắng cho người nên đã mời tất cả đại phu giỏi nhất đế đô vào phủ, sau này họ sẽ bắt mạch, điều dưỡng cho vương phi sinh tiểu vương tử khoẻ mạnh. Vương phi nương nương, chủ tử rất tốt với người, thuộc hạ nhìn thôi cũng đã cảm động”.
Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật.
Tốt với nàng?
Cảm động?
Đúng là nên cảm động.
Chưa kể nàng không mang thai, dù cho có, nhiều người bắt mạch một người cũng có thể khiến đứa trẻ chết vì ngạt.
“Ta đang rất khoẻ, bảo họ cút đi hết đi”, Cố Thanh Hy tức giận trả lời.
“Nàng không chỉ mang thai, lúc trước còn bị thương nặng, để đại phu bắt mạch cho nàng, bản vương cũng yên tâm”.
“Không cần, tránh ra hết cho ta”.
Một vị thái y cười giải thích: “Vương gia, người mang thai thường trở nên nóng tính, tình huống của vương phi cũng thuộc dạng bình thường, lát nữa vi thần kê thuốc tĩnh khí ngưng tâm cho vương phi uống vài lần là được ạ”.
Vẻ không vui trên mặt Dạ Mặc Uyên giảm đi vài phần.
Hắn nháy mắt ra hiệu, ngay lập tức có thái y cười nịnh: “Vương phi nương nương, chúng ta nhất định sẽ bắt mạch thật chính xác, không làm mất bao nhiêu thời gian của người. Người...”
Cố Thanh Hy đột nhiên đau đớn ôm bụng, cau mày: “Ai da, bụng ta đau muốn chết, có phải do những món vừa rồi không được tươi không? Đau chết mất, đau chết mất, tránh ra, ta muốn đi vệ sinh”.
Nói xong, Cố Thanh Hy đẩy mọi người ra, gấp gáp rời đi.
Hơn mười vị đại phu hoảng sợ, đi theo sau Cố Thanh Hy như hình với bóng, đợi nàng đi vệ sinh ra ngoài vì sợ nàng gặp bất trắc gì, chiến thần sẽ chém đầu họ.
“Chủ tử, có lẽ là do mấy ngày nay vương phi ăn gió nằm sương dẫn đến dạ dày không được khoẻ, chắc là không có gì đáng ngại đâu ạ”.
“Thanh Phong, ngươi nói xem, một người mang thai hơn ba tháng mà bụng không có phản ứng gì hay sao?”
“Việc này... Có phải do vương phi nương nương quá gầy không ạ?”
Dạ Mặc Uyên nhìn sang hai vị thái y còn đứng bên cạnh.
Trần thái y giải thích: “Bẩm vương gia, thường thì mang thai hơn ba tháng bụng sẽ to lên, vương phi không nhìn giống mang thai có thể là do sức khoẻ quá yếu”.