Hứa thái y nói: “Tuy mang thai ba tháng hơn rất dễ thấy, nhưng cũng có người không dễ thấy. Niên quý phi của Tiên Hoàng năm xưa mang thai hơn ba tháng cũng không thấy, lần đó còn gây náo loạn một trận”.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên phức tạp, đôi mắt như hàn đàm sâu không thấy đáy, khiến người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Trong nhà xí.
Cố Thanh Hy tìm trong nhẫn không gian một lúc lâu vẫn không tìm thấy thuốc hỉ mạch có thể tạo thai giả.
Trách nàng nhất thời sơ sẩy, cứ nghĩ chuyện tìm Long Châu, hoàn toàn quăng chuyện này ra sau đầu, cũng không đi chuẩn bị loại thuốc này.
Da đầu Cố Thanh Hy tê rần.
Sao vừa trở về đã gặp phải chuyện này?
Bây giờ phải làm sao?
Thừa nhận mình mang thai giả?
Không được, vậy không phải sẽ bị Dạ Mặc Uyên đánh chết tại chỗ sao?
Tìm cái cớ đuổi mấy thái y đó đi?
Cho dù có đuổi đi, trốn được mồng một, không trốn được mười lăm.
Huống hồ… vừa rồi ánh mắt của Dạ Mặc Uyên rõ ràng là đã nghi ngờ.
Nói đứa con của nàng đã bị sảy rồi?
Cũng không được, đám thái y đó cũng không phải kẻ ngốc, chút mạch tượng này vẫn có thể bắt được ngay.
“Vương phi nương nương, người xong chưa?”
“Nhanh thôi nhanh thôi, đừng ồn”.
“Vương phi nương nương, người ở trong đó lâu lắm rồi, có phải cơ thể không khỏe không?”
“Ta khỏe lắm”.
Giọng điệu Cố Thanh Hy không thân thiện, mấy người tỳ nữ không dám nói nữa.
Dạ Mặc Uyên chậm rãi đi tới, hỏi: “Vương phi vẫn chưa ra sao?”
“Bẩm Vương gia, đúng vậy ạ, Vương phi bảo chúng nô tỳ đừng ồn”.
“Bản vương tự vào trong”.
Cố Thanh Hy ở bên trong nghe được câu này, suýt chút nữa ngã ngửa: “Ta đi vệ sinh mà chàng cũng muốn vào? Có lầm không?”
“Nàng là thê tử của bản vương, có gì mà phải kiêng dè phu quân của mình?”
Dạ Mặc Uyên đẩy cửa, nhấc chân định vào.
Cố Thanh Hy nghiến răng, từ sau bình phong vọt ra ngoài trước.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Xưa nay không biết Vương gia lại có sở thích này”.
“Sở thích của bản vương cộng lại có nhiều đến mấy cũng không bằng số lẻ của Vương phi”.
“…”
Tên này, có ý gì?
Ngầm chế giễu nàng sao?
“Vương phi đã không sao rồi thì để thái y bắt mạch đi”.
“Chàng cũng đã nói ta không sao rồi, còn bắt mạch làm gì. Ta buồn ngủ rồi, tránh ra”.
“Có bệnh trị bệnh, chưa bệnh thì phòng bệnh, đây là trước kia Vương phi nói với bản vương đấy”.
Cố Thanh Hy khoanh hai tay trước ngực, cười nhạt nói: “Chàng rắp tâm không muốn để ta về ngủ đúng không?”
“Bản vương cũng chỉ muốn tốt cho Vương phi, Vương phi cứ không cho bắt mạch, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?”
“Trong lòng chàng mới có quỷ, cả nhà chàng trong lòng đều có quỷ. Muốn bắt mạch đúng không, được, vậy thì bắt đi, nhưng phải nhanh lên một chút, đừng làm lỡ giấc ngủ của ta”.
Cố Thanh Hy tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, vén tay áo của mình lên, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người ở đây.
Nàng vừa rồi còn đùn đẩy, bây giờ lại thoải mái như vậy, Dạ Mặc Uyên không khỏi nghi ngờ thêm.
Hắn liếc mắt, đại phu lập tức hiểu ý, ai nấy đặt một dải lụa lên tay Cố Thanh Hy, bắt mạch qua dải lụa.
Đại phu đầu tiên nhíu mày.
Trái tim Dạ Mặc Uyên thấp thỏm: “Thế nào?”
Nàng không mang thai giả lừa hắn đấy chứ?
Dạ Mặc Uyên không dám tưởng tượng, nếu Cố Thanh Hy mang thai giả, hắn nên giải quyết nàng thế nào?
Đại phu chảy mồ hôi lạnh: “Chuyện này… mạch tượng của Vương phi hơi kỳ lạ, tiểu nhân… tiểu nhân không dò ra được”.
Ông ta nhanh chóng nhường chỗ, sau khi mấy vị đại phu khác dò mạch tượng, sắc mặt cũng thay đổi, không ngừng toát mồ hôi lạnh, cả hồi lâu không nói ra được một chứng bệnh nào.
Đợi đến khi Trần thái y tiến đến, Trần thái y cũng nói như vậy, Dạ Mặc Uyên bỗng nhiên đập bàn, không giận tự uy.
Các đại phu bị dọa sợ, đồng loạt quỳ sụp xuống.
“Vương phi rốt cuộc bị làm sao? Nếu không nói ra được nguyên do, hôm nay đầu của các ngươi đều sẽ để lại nơi đây”.
“Vương gia bớt giận, mạch tượng của Vương phi nương nương rất kỳ quái, hình như đã trúng độc, lại như không trúng độc. Mạch tượng của Vương phi hình như rất yếu, trong cơ thể tựa hồ có nhiều luồng chân khí đang kéo xé, không ngừng tiêu hao sức sống của Vương phi”.
Dạ Mặc Uyên cứ nghe một câu, sắc mặt lại tối sầm thêm một chút.
“Mạch tượng rất yếu? Trong cơ thể có nhiều luồng chân khí kéo xé, sức sống không ngừng tiêu hao?”
“Vâng vâng… nhưng… nhưng bắt mạch lại kỹ càng thì mấy luồng chân khí đó tuy kéo xé, nhưng sức sống lại có vẻ không tiêu hao, Vương phi vừa giống như có bệnh lại giống như không có bệnh”.
Soạt…
Nhiệt độ trong không khí đột nhiên hạ xuống, lạnh đến mức khiến bọn họ run rẩy.
Các đại phu càng sợ hãi, cơ thể run như cầy sấy.
“Vương gia bớt giận, Vương gia bớt giận”.
“Bản vương hỏi các ngươi một lần nữa, cơ thể Vương phi rốt cuộc bị làm sao?”
“Vương phi… cơ thể Vương phi hơi yếu, cần… cần phải tẩm bổ thật tốt”.
“Vậy Vương phi có bị bệnh hay không?”
“Chuyện này… chuyện này… chuyện này… Vương phi chỉ cần điều chỉnh cho tốt, nghỉ ngơi nhiều hơn thì không có gì đáng ngại”.
Sắc mặt Dạ Mặc Uyên âm trầm, gần như rít ra từ kẽ răng: “Toàn là một đám lang băm, đứa con trong bụng Vương phi thế nào, có khỏe mạnh không?”
“Khỏe mạnh, rất khỏe mạnh, Vương gia yên tâm, Vương phi nhất định có thể bình an sinh hạ Tiểu Vương gia”.
Các đại phu không ngừng lau mồ hôi.
Mạch tượng của Vương phi giống như là hỉ mạch, lại không giống hỉ mạch, bọn họ cũng không xác định rốt cuộc Vương phi có mang thai hay không.
Nhưng trước kia Vương gia đã mời nhiều đại phu về thăm khám cho Vương phi như vậy, bây giờ lại có nhiều đại phu đồng thời thăm khám, bọn họ đều không nói Vương phi không mang thai, nghĩ lại chắc là có, chỉ là…
Chỉ là hỉ mạch này hình như hơi yếu?
Cố Thanh Hy ngáp một cái, trên mặt có vẻ mệt mỏi: “Khám xong chưa? Khám xong rồi thì ta phải đi tắm rửa nghỉ ngơi đây”.
“Nếu thân thể của Vương phi có gì không khỏe, bản vương sẽ xử tội các ngươi”.
“Vâng vâng vâng…”
“Cút”.
Ba bốn mươi đại phu đồng loạt quỳ xuống, trong tẩm cung rộng lớn chỉ còn lại Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên và đám Thanh Phong, Thu Nhi.
Giọng Cố Thanh Hy đầy chua chát: “Haizz, ta đúng là khổ mệnh, vất vả lắm mới nhặt lại một cái mạng từ cơn cửu tử nhất sinh, lo lắng không yên chạy về đây, thế mà còn bị trượng phu của mình nghi ngờ”.