Dù Cố Thanh Hy không cho, Thu Nhi vẫn đi theo vì sợ đứa bé trong bụng nàng có chuyện gì.
Bên ngoài Tàng Bảo Các, Thu Nhi lôi kéo tay áo nàng, vội la lên: “Tiểu thư, người muốn vào Tàng Bảo Các ạ? Dù người là vương phi, không có mệnh lệnh của vương gia, người cũng không được phép vào... Dù sao đây cũng là bảo vật thuộc về vương phủ”.
“Ta là Dạ Vương phi, một nửa tài sản phủ Dạ Vương là của ta, huống hồ chỉ là một Tàng Bảo Các, mở cửa ra”.
Mấy tên hạ nhân gác cửa khó xử nhìn quản gia, quản gia lập tức lên tiếng: “Vương phi bảo các ngươi mở cửa, các ngươi còn không mau mở cửa?”
“Vâng”.
“Vương phi nương nương, người cần gì thì cứ nói với nô tài một tiếng, nô tài sẽ đích thân đưa tới trước mặt người”.
“Không cần, ta sẽ tự tìm. Các ngươi không được vào, Thu Nhi cũng không được”.
“Vâng vâng vâng...”, quản gia khúm núm đáp.
Thu Nhi sờ gáy.
Quản gia khách sáo với tiểu thư thế à, còn cho tiểu thư chọn tuỳ thích?
Tiểu thư tham tài lắm đấy, họ không sợ tiểu thư dọn sạch Tàng Bảo Các sao?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút nhưng người trong Tàng Bảo Các vẫn chưa ra ngoài, Thu Nhi càng chắc chắn hơn tất cả mọi thứ trong đó đã bị tiểu thư chiếm đoạt.
Cuối cùng Cố Thanh Hy ra ngoài.
Hai tay nàng trống trơn, vẻ mặt vừa âm u vừa thất vọng.
Quản gia nịnh nọt: “Vương phi nương nương, không biết trong đó có thứ người thích không ạ? Nếu có, nô tài sẽ sai người đưa đến Noãn Các ngay”.
“Không có, dẫn đường, ta muốn đến thư phòng”.
“Thư phòng...”
“Sao nào? Ta không đi được à?”
“Vương phi nói đùa, người là nữ chủ nhân của phủ Dạ Vương, chính vương phi của vương gia, chỉ cần người muốn đi thì người có thể tới bất cứ nơi nào trong phủ Dạ Vương, nô tài sẽ dẫn người đến đó ngay lập tức”.
Bên cạnh, mấy tên hạ nhân nói nhỏ: “Tàng Bảo Các bị lục tung cả lên nhưng không thiếu một món nào, không biết có phải là do vương phi không thích món nào hay không”.
Những lời này Thu Nhi nghe thấy.
Nàng ta nhíu mày.
Với tính tình của tiểu thư trước đây thì không nói, nhưng với tính tình bây giờ, Tàng Bảo Các có nhiều đồ tốt như vậy, sao người ấy có thể không lấy thứ gì cả?
Lẽ nào tiểu thư lại đổi tính nữa ư?
Trời ạ, sao tính tình của tiểu thư lại thay đổi thất thường thế?
Nàng ta vừa mới chấp nhận, tiểu thư lại tiếp tục thay đổi.
Khi đến gần thư phòng, quản gia dè dặt nhắc nhở: “Vương phi nương nương, vương gia vẫn chưa ngủ, lúc này ngài ấy đang đọc sách trong thư phòng, có cần báo với vương gia một tiếng không ạ?”
Cố Thanh Hy vốn định đến thư phòng tìm tòi hư thực sau khi Dạ Mặc Uyên đi ngủ.
Nhưng vừa nghĩ tới các tộc dân của Ngọc tộc, nàng vẫn cắn môi đi về phía thư phòng, để lại một câu.
“Không cần thông báo, tất cả các ngươi lui xuống đi, ta sẽ tự đi vào”.
Thu Nhi cái hiểu cái không.
Thì ra tiểu thư vẫn quan tâm vương gia.
Cuối cùng tiểu thư cũng đã thông suốt, biết cần phải lấy lòng vương gia.
Quản gia vung tay lên, tất cả hạ nhân đều lui ra, Thu Nhi cũng thức thời lùi lại, đứng ở xa đợi Cố Thanh Hy.
“Kẽo kẹt...”, cửa thư phòng mở ra.
Cố Thanh Hy cười giòn giã: “Vương gia, chàng chưa ngủ à?”
Dạ Mặc Uyên ngồi trước cửa sổ, đốt đèn đọc sách đêm, nghe thấy lời Cố Thanh Hy thì không thể không ngẩng đầu lên: “Trời đã khuya rồi, nàng tìm ta có việc gì không?”
Cố Thanh Hy không khách sáo ngồi trước mặt hắn, mắt thỉnh thoảng dò xét xung quanh, miệng lại cười đáp.
“Sao nào, ta không có việc gì thì không thể đi tìm chàng?”
Nàng vốn chỉ nói bừa một câu, nhưng Dạ Mặc Uyên nghe vào tai không hiểu sao lại cảm thấy mập mờ.
“Nàng đang mang thai, ở trong phòng nghỉ ngơi cho khoẻ, đợi ta ghé qua Noãn Các là được”.
Cố Thanh Hy suýt sặc nước miếng.
Tên ngốc này đột nhiên thâm tình như thế làm gì vậy?
Có khi nào hắn tưởng nàng tới tìm hắn vì nhớ hắn không?
Cố Thanh Hy nhanh chóng đổi chủ đề, lấy bừa một cuốn sách trên bàn: “Chàng đang đọc sách gì mà nhiều thế?”
“Đừng chạm...”
Dạ Mặc Uyên vội va lên, muốn ngăn cản Cố Thanh Hy nhưng đã không kịp, nàng đã cầm sách lên mở ra.
“Phương pháp giáo dục trẻ em”.
“Hướng dẫn đặt tên”.
“Cơ bản về thanh luật”.
“Cách bồi bổ trong thời gian mang thai”.
“Còn cái này nữa, Đạo âm dương phu thê, phụt... Dạ Mặc Uyên, chàng đọc cái gì vậy?”
Mỗi lần Cố Thanh Hy nói một câu, vẻ mặt Dạ Mặc Uyên sẽ xấu hổ thêm một phần, hắn vội vàng cất những cuốn sách kia, làm ra vẻ bình tĩnh.
“Dạo này không biết Thanh Phong làm việc kiểu gì, sao lại đưa những thứ này cho bản vương nhỉ? Ngày mai bản vương sẽ sai người đốt hết”.
Cố Thanh Hy lười biếng ngồi dựa vào giường quý phi, cười như không cười liếc xéo hắn.
“Vương gia, thật ra đọc cái này không có gì phải xấu hổ. Chàng yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài”.
“Chết tiệt, bản vương là ai mà cần phải đọc những cuốn sách đó?”
“Vâng vâng vâng, vương gia dưới một người, trên vạn người, quyền thế ngập trời, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đâu cần phải đọc những thứ này. Có điều vương gia, ta hỏi chàng một câu nhé, chàng muốn có một đứa con lắm hả?”
“Bản vương không ngại có con”.
Câu này của hắn đã thừa nhận theo cách trá hình rằng hắn muốn có con, một đứa con của hắn và Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy đã hiểu đại khái ý của hắn.
Trước đây hai chân hắn tàn phế, có lẽ không thể sống như người bình thường.
Bây giờ hai chân hắn đã bình phục, muốn có con cũng bình thường.
Nể tình hắn đã giúp nàng nhiều chuyện, nàng sẽ bỏ ra chút công sức tìm thiếp thất cho hắn, giúp hắn sinh vài đứa bé mập mạp, sớm ngày nối dõi tông đường.
“Vương gia, chàng thích nữ nhân thế nào?”
“Nàng hỏi việc này làm gì?”
“Không có gì, ta chỉ tâm sự thôi”, Cố Thanh Hy giả vờ lấy một cuốn sách che mặt mình, sau đó quan sát thư phòng từ góc độ Dạ Mặc Uyên không nhìn thấy.
Dạ Mặc Uyên vui vẻ, cuối cùng nữ nhân này cũng có chút lương tâm rồi.