Giọng Dạ Mặc Uyên có phần dịu dàng ít thấy: “Bản vương hi vọng nàng ấy có thể dịu dàng và ngoan ngoãn một chút, đừng suốt ngày câu tam đáp tứ, trêu hoa ghẹo nguyệt”.
Cố Thanh Hy gật đầu như thật: “Đây là điều nên có, tất cả nam nhân đều không thích nữ nhân đa tình”.
Dạ Mặc Uyên tưởng Cố Thanh Hy muốn nói với hắn rằng nàng chuẩn bị cải tà quy chính, sau này sẽ ngoan ngoãn ở vương phủ, không mập mờ với đám người Tiêu Vũ Hiên và Tư Mạc Phi nữa.
Cơn giận tích tụ mấy ngày nay đều tan biến.
“Vương gia, hôm khác ta sẽ tặng chàng một món quà”.
“Ồ.. Quà gì đấy?”, Dạ Mặc Uyên có chút hứng thú, cũng có chút vui vẻ.
Không uổng công hắn đã mất rất nhiều nội lực vì nàng.
Lúc trước trên núi Hồ Lô Huyết, Cố Thanh Hy giải độc cho hắn được một nửa thì chuồn mất, hắn định tính sổ với nàng, nhưng với biểu hiện của nàng lúc này, hắn sẽ bỏ qua chuyện trước đây.
“Hì hì, bí mật, đến lúc đó chàng sẽ biết”.
Mắt của Cố Thanh Hy nàng có tiếng là tinh tường.
Nữ nhân do nàng chọn chắc chắn ai cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, dịu dàng săn sóc, không sớm nắng chiều mưa.
Khi Dạ Mặc Uyên cảm thấy hứng thú với những nữ nhân này, đợi đến lúc họ mang thai con của hắn, nàng sẽ nhân cơ hội yêu cầu hoà li, từ nay về sau không còn quan hệ với hắn.
Hoàn mỹ...
Tại sao trước đây nàng không nghĩ tới chiêu này nhỉ?
Cố Thanh Hy nhếch môi cười, hiếm khi có tâm trạng vui vẻ, vẻ mặt của nàng rơi vào mắt Dạ Mặc Uyên, hắn cũng không cầm được cười theo.
Trong lòng hắn thầm mong chờ bất ngờ mà Cố Thanh Hy chuẩn bị cho hắn.
Dạ Mặc Uyên cười: “Chỉ cần là quà nàng nặng, bản vương đều thích”.
Nói nhảm.
Thiên hạ không có nam nhân nào không thích mỹ nhân.
Dạ Mặc Uyên có thể là ngoại lệ ư?
Chẳng lẽ tên ngốc này đoán được nàng định tặng mỹ nhân cho hắn nên mới vui vẻ như vậy?
Quả nhiên nam nhân trong thiên hạ đều như nhau.
Cố Thanh Hy quay lại chủ đề chính: “Vương gia, trời đã khuya rồi, có chính sự gì thì để mai rồi xử lí. Ta kiến nghị chàng đi nghỉ nhanh đi, ngủ sớm dậy sớm sẽ tốt cho sức khoẻ”.
Tai Dạ Mặc Uyên hơi đỏ lên.
Nàng đã không kịp chờ đợi muốn cùng phòng với hắn đấy ư?
Mặc dù hắn là vương gia nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với nữ sắc, một lần duy nhất tiếp xúc với nữ sắc là lần trúng độc bị Cố Thanh Hy nhúng chàm.
Nghĩ đến lần đó, Dạ Mặc Uyên vẫn còn hơi ấm ức.
“Đúng là đã đến lúc nên đi ngủ”.
Tối nay hắn sẽ cho nàng biết kỹ thuật của hắn rất tốt.
Hơn nữa, hắn chỉ có lên chứ không có xuống.
“Nhanh lên nhanh lên”.
“Nàng không về phòng ngủ với bản vương sao?”
Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật.
Nàng ngủ chung với hắn?
Hay quá.
Hắn đang nghĩ gì thế?
Nàng là người dễ dãi như vậy à?
“Vương gia, ta đang mang thai, mấy tháng đầu không được vận động mạnh, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến đứa bé”.
Dạ Mặc Uyên nhìn về phía cuốn “Pháp âm dương phu thê” bị những cuốn sách khác chắn trên bàn.
“Đúng nhỉ, con vẫn quan trọng hơn. Nàng yên tâm, bản vương sẽ không chạm vào nàng”.
“...”
Nếu như có thể tin lời nam nhân nói thì lợn nái cũng có thể trèo cây.
“Chàng nhìn thư phòng của chàng lộn xộn chưa kìa, bây giờ ta chưa buồn ngủ, để ta sắp xếp lại giúp chàng”.
“Chuyện nhỏ này cứ để hạ nhân làm là được”.
“Đây không phải chuyện nhỏ, thư phòng là nơi trọng yếu, trong đây có rất nhiều tài liệu quan trọng, lỡ như bị làm hỏng hoặc bị tiết lộ ra ngoài thì phải làm sao? Ta tự tay dọn dẹp, lòng cũng yên tâm hơn”.
Đây là lần đầu tiên Dạ Mặc Uyên cảm nhận được thì ra có thê tử là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Hắn cười bảo: “Sức khoẻ của nàng quan trọng hơn, nàng ngồi nghỉ là được, bản vương sẽ tự mình dọn”.
“Không được không được, chàng là vương gia, thân phận cao quý, sao có thể làm việc này chứ? Chàng về phòng nghỉ ngơi trước đi”.
“Bản vương là vương gia, cũng là phu quân của nàng, giữa phu thê với nhau không có quý hay tiện”.
“...”
Đây là trọng điểm hả?
Trọng điểm là nếu hắn không ra khỏi thư phòng, nàng phải làm sao để tìm được sách cổ da dê đây?
Khi thấy Dạ Mặc Uyên thuần thục dọn thư phòng, Cố Thanh Hy rầu rĩ thở dài, hai tay chống cằm, đôi mắt trắng đen rõ ràng đảo quanh.
“Vương gia, ta không ngủ được, muốn ở đây ngắm trăng, chàng về phòng nghỉ ngơi trước đi”.
“Vậy thì bản vương sẽ ngắm trăng với nàng”.
“...”
Dạ Mặc Uyên cởi áo khoác ngoài, săn sóc khoác lên người nàng.
Cố Thanh Hy cắn răng: “Vương gia, ngày mai chàng không cần thượng triều sao?”
“Không cần, ta ở nhà với nàng”.
“Như vậy sao được? Hiện nay Dạ Quốc và Hoa Quốc đang chiến tranh, chàng là chiến thần, phải lấy quốc gia làm trọng. Dù Hoàng Thượng có lỗi gì với chàng, chàng cũng phải suy nghĩ cho dân chúng có đúng không? Ta kiến nghị chàng về nghỉ ngơi sớm để ngày mai có một tinh thần phấn chấn, rạng rỡ thượng triều”.
“Nàng yên tâm, Hoa Quốc không nuốt được Dạ Quốc đâu”, ánh mắt Dạ Mặc Uyên chợt lạnh lẽo, rất nhanh đã biến mất.
“Vì thế chàng đã cố tình làm Hoàng Thượng đau đầu, đến lúc đó người ấy không thể không nhờ chàng”.
“A Hy, nàng không cần bận tâm đến chuyện đại sự quốc gia”.
Ai muốn lo chứ?
Có Dạ Mặc Uyên và Tiêu lão tướng quân, Hoa Quốc có thể tấn công vào được mới lạ.
“Đúng rồi, Tiêu lão tướng quân và Tiêu Vũ Hiên đâu rồi?”
Nhiệt độ trên người Dạ Mặc Uyên lạnh đi vài phần, dường như không muốn nói về chủ đề này, hắn chỉ trả lời đại một câu: “Khi Tiêu lão tướng quân bị giam, Tiêu Vũ Hiên không ở trong phủ, bây giờ hắn ta đang bỏ trốn”.
Nữ nhân này vừa bảo mình sẽ không câu tam đáp tứ, trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, bây giờ lại nhắc tới Tiêu Vũ Hiên.
“Hoàng Thượng có làm gì Tiêu lão tướng quân không?”
“Nếu bản vương đoán không sai, không quá ba ngày Hoàng Thượng sẽ thả Tiêu lão tướng quân ra, lấy cả gia đình ông ấy để uy hiếp, yêu cầu Tiêu lão tướng quân xuất binh đánh Hoa Quốc”, bởi vì triều đình đã không còn vị tướng nào có thể xuất chiến.
An quốc công cũng chỉ là một kẻ vô tích sự thôi.
“Ồ...”
“Nàng đã bôn ba ở ngoài nhiều ngày liền nên chắc là chưa được ngủ một giấc thật ngon, bản vương về phòng ngủ với nàng nhé?”
“Không cần đâu”.