“Nàng vẫn luôn từ chối, lẽ nào...”
“Vương gia, chàng nghĩ đi đâu thế, ta chỉ đói bụng thôi, chàng cũng biết nữ nhân mang thai dễ bị đói mà”.
“Nàng muốn ăn gì, bản vương sai người đi nấu”.
“Hạ nhân nấu ta không muốn ăn, ta muốn ăn đồ ăn do chính tay vương gia nấu cơ”.
Thanh Phong ở ngoài cửa nghe mà lau mồ hôi.
Vương gia tự tay nấu?
Nói đùa gì vậy?
Chủ tử có thân phận gì, sao có thể nấu cơm cho nàng ăn?
Nhưng Dạ Mặc Uyên lại trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: “Nàng muốn ăn gì?”
“Cháo cá, ta muốn ăn cháo cá, muốn chàng tự làm cá và tự nấu, như thế mới có hương vị của tình yêu, hương vị của hạnh phúc”.
“Được, nàng ở đây đợi một lát, bản vương sẽ đi nấu ngay”, Dạ Mặc Uyên cảm nhận câu nói vừa rồi, hương vị của tình yêu, hương vị của hạnh phúc.
Cố Thanh Hy thở phào một hơi thật dài.
Cuối cùng cũng lừa được tên ma đầu này ra ngoài.
“Vương gia, ta không thích Thanh Phong và Giáng Tuyết, chàng bảo họ lui xuống đi. Ta ở đây một mình ngắm trăng, đọc sách, không muốn bị hai tên ngốc này làm phiền”.
Vẻ mặt Thanh Phong và Giáng Tuyết khó coi.
Họ ngốc chỗ nào?
Nàng tưởng họ thích hầu hạ nàng à?
Với lại... Dù họ có canh gác ở bên ngoài, không có mệnh lệnh của nàng thì cũng đâu có vào làm phiền nàng?
Dạ Mặc Uyên suy tư nhìn thoáng qua Cố Thanh Hy, ra lệnh cho Thanh Phong và Giáng Tuyết rời đi.
“Ngoan ngoãn đợi ta, ta sẽ quay lại nhanh thôi”.
“Đi nhanh đi, đi nhanh đi”, quay lại càng lâu càng tốt.
Sau khi xác định Dạ Mặc Uyên đã đi, Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lục lọi sách cổ da dê trong thư phòng.
Trong phòng bếp.
Dạ Mặc Uyên đặt hai tay sau lưng, im lặng nghe Thanh Phong bẩm báo.
“Chủ tử, sau khi ngài đi, vương phi nương nương bắt đầu lục lọi thư phòng, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó. Trước đó vương phi còn đến Tàng Bảo Các một chuyến, lục tung Tàng Bảo Các, nhưng người ấy ra ngoài với hai tay không, chắc là chưa tìm được thứ người ấy cần”.
“Tạm thời thuộc hạ chưa điều tra ra vương phi nương nương cần tìm gì, cũng không tra được có ai ép buộc người ấy làm gì hay không”.
“Chủ tử, có cần gọi vương phi đến để thẩm vấn không ạ?”
Giáng Tuyết liếc nhìn Thanh Phong.
Đã đến lúc nào rồi mà tên Thanh Phong ngốc nghếch này vẫn chưa nhìn ra sự thật?
Vương gia quan tâm vương phi hơn ai hết, sao có thể thẩm vấn vương phi trước mặt mọi người, làm vương phi mất thể diện trong phủ chứ?
Thảo nào vương phi luôn bảo Thanh Phong ngốc.
Dạ Mặc Uyên thản nhiên đáp: “Không cần biết nàng ấy đi đâu, muốn tìm cái gì, các ngươi đều phải đi theo nàng ấy, cẩn thận theo dõi động tĩnh của nàng ấy, đừng để nàng ấy phát hiện”.
“Vâng”.
Thấy Dạ Mặc Uyên bước tới bên hồ cá, Thanh Phong do dự hỏi: “Chủ tử, ngài định làm cá thật ạ?”
“Ngươi có ý kiến?”
“Thuộc hạ không dám, chuyện nhỏ này cứ để thuộc hạ làm là được rồi”.
Thanh Phong vén tay áo lên định đi bắt cá, nhưng lại thấy Dạ Mặc Uyên trừng mắt nhìn hắn ta.
“Nàng ấy là vương phi của ngươi hay vương phi của bản vương?”
Thanh Phong lảo đảo, sợ hãi đáp: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ đáng chết”.
“Đi gọi ngự trù tới đây, tối nay bản vương muốn tự tay nấu cháo cá”.
“Vâng...”
Hắn ta muốn nhắc nhở rằng cá rất tanh, đặc biệt là khi làm cá sẽ càng tanh hơn.
Nhưng chủ tử có lệnh, hắn ta không dám không nghe theo.
Trong thư phòng.
Cố Thanh Hy mệt tới mức không thể duỗi thẳng eo.
Nàng đã lục lọi từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới thư phòng, hoàn toàn không có gì cả.
Lẽ nào sách cổ da dê ở trong phòng của Dạ Mặc Uyên?
Hắn lấy nó làm gối đầu thật ư?
“Người đâu”.
“Vương phi nương nương”.
“Dọn dẹp nơi này ngăn nắp như ban đầu”.
“Vâng...”
“Ngươi, dẫn ta tới phòng của vương gia”.
Cố Thanh Hy không thèm quan tâm đến thư phòng lộn xộn.
Nàng không tin Dạ Mặc Uyên không biết nàng đã lục tung thư phòng.
Nhân lúc hắn đi nấu cháo cá, nàng phải nhanh chóng vào phòng hắn để tìm sách cổ da dê, tránh trường hợp Dạ Mặc Uyên bình tĩnh lại và giấu cuốn sách cổ da dê.
Dưới sự dẫn đường của hạ nhân, nàng vừa tới phòng của Dạ Mặc Uyên, Dạ Mặc Uyên đã bưng cháo cá đến.
Cố Thanh Hy giải thích: “Ta muốn tìm một cuốn sách hay để đọc nhưng không tìm được cuốn nào ưng ý, ta lại hơi mệt nên đã tới phòng chàng. Thật ngại quá, ta đã làm thư phòng của chàng rối tung lên rồi”.
“Không sao, để hạ nhân dọn dẹp là được. Nàng đợi lâu rồi nhỉ, cháo cá đã chín rồi”.
Dạ Mặc Uyên đặt cháo cá lên bàn, tự tay múc cho nàng một bát, còn thổi nguội giúp nàng như thể không hề biết những hành động khác thường của nàng.
Cháo cá có đầy đủ mùi vị và màu sắc, Cố Thanh Hy bận rộn cả đêm không khỏi cảm thấy đói bụng.
Nàng xoa tay: “Thơm quá, ta đói muốn chết”.
“Đợi đã, có xương cá”.
Dạ Mặc Uyên ngồi đối diện nàng, săn sóc lấy hết xương cá ra.
Dưới ánh nến, những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh tuấn của hắn có vẻ mềm mại, ngay cả đôi mắt sâu không thấy đáy như hồ nước lạnh kia cũng tràn đầy dịu dàng.
Cố Thanh Hy nhất thời nhìn không chớp mắt.
“Xong rồi, không còn xương cá, nhưng lúc ăn nàng nhớ cẩn thận, đừng để bị nghẹn”.
“Cảm ơn chàng”.
Cháo cá vào miệng vừa thơm vừa ngậy, vừa ăn vào đã tan, có thể nhìn ra được người nấu cháo rất chu đáo.
“Cháo cá này do chàng tự nấu à?”
Nàng ngửi thử, hình như có ngửi thấy mùi cá tanh từ trên người Dạ Mặc Uyên.