Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Vì sợ Dạ Mặc Uyên nghi ngờ, Cố Thanh Hy vừa quan sát căn phòng vừa tìm chủ đề nói chuyện: “Vương gia, căn phòng này của chàng trông được đấy, nhìn mấy bình hoa này đi, cái nào cũng rất đẹp, là đồ cổ đúng không”.

Dạ Mặc Uyên không đáp lời.

Trong lúc tắm, hắn có thể cảm nhận được Cố Thanh Hy nhìn từ bình hoa này đến bình hoa khác, rõ ràng là đang tìm thứ gì đó.

“Vương gia, sách trong tẩm cung cũng nhiều quá, bình thường ngoài làm việc ở thư phòng, chàng còn làm việc ở phòng ngủ nữa sao?”

“Ừ”.

Dạ Mặc Uyên tắm rửa nhanh hơn, sợ Cố Thanh Hy sẽ xông vào đây.

Khó khăn lắm mới tắm xong, hắn vẫn cảm thấy có mùi cá, bèn cho người đi lấy nước tắm một lần nữa.

“Vương gia, ta thấy vật dụng trong tẩm cung của chàng đều có màu gỗ đàn hương, chàng thích màu này à?”

Cố Thanh Hy thật sự muốn chửi tục.

Nàng đã tìm khắp phòng ngủ, nơi này không có sách cổ da dê nào cả.

Trước mắt chỉ còn lại giường và chỗ hắn tắm.

Cố Thanh Hy bèn chọn tìm trên giường trước.

Dạ Mặc Uyên đột nhiên nói: “Ta sẽ cho hạ nhân đổi chăn đệm sạch”.

Dứt lời, hắn lập tức ra lệnh.

Cố Thanh Hy vội hô to: “Không cần không cần, chăn đệm này có mùi của chàng, ta thích ngửi, thế này rất tốt”.

Nói xong câu này, nàng chỉ muốn cắn lưỡi mình.

Nàng vừa nói nhảm cái gì vậy, chắc chắn Dạ Mặc Uyên lại hiểu lầm rồi.

Quả nhiên, phía sau bình phong không còn tiếng động gì nữa.

“Vương gia, ta thấy trên giường hơi bừa bộn, để ta dọn dẹp giúp chàng”.

“Không cần…”

Dạ Mặc Uyên tắm qua loa, sau đó khoác áo choàng tắm đi ra ngoài.

Hắn theo phản xạ ngăn cản Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy đang tìm kiếm trên giường, khó khăn lắm mới tìm thấy một quyển sách, vừa mới mở ra đã bị Dạ Mặc Uyên cướp mất.

Nàng nổi nóng, cho rằng nó là thứ nàng muốn tìm, lập tức giật lại.

Hai người tranh giành một hồi, sách mở ra, không ngờ bên trong lại là xuân cung đồ.

Oanh…

Hai người đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn quyển sách.

Một lúc lâu sau đó, Cố Thanh Hy nuốt nước miếng, khiếp sợ nói: “Chàng đọc Phu Thê Âm Dương Luận thì thôi đi, lại còn xem xuân cung đồ, chết tiệt… Vương gia, không nhìn ra sở thích của chàng lạ thế đấy”.

Dạ Mặc Uyên thật sự muốn chết đi cho xong.

Hắn thề.

Xuân cung đồ này hắn chưa từng xem dù là một trang, trước mắt chỉ mới thấy trang mà Cố Thanh Hy vô tình làm mở ra mà thôi, đây thật sự là trang đầu tiên mà hắn xem.

Tất cả đều do Tô Mộc giở trò.

Tô Mộc nói hắn ta sợ hắn bị Cố Thanh Hy làm một lần, từ đó mất hứng thú với nữ nhân, cũng sợ hắn bị bẻ cong, không biết cái gọi là nam trên nữ dưới.

Cho nên đưa cho hắn một quyển xuân cung đồ.

Lúc nhìn thấy xuân cung đồ, hắn lập tức muốn vứt đi.

Nhưng đột nhiên nhận được tin tức của Cố Thanh Hy, hắn vội vàng chạy đi tìm nàng, xuân cung đồ cũng bị hắn tiện tay để dưới gối.

Nhưng hắn không ngờ rằng Cố Thanh Hy lại đi lật gối của hắn, còn tìm thấy nó.

Sao trên đời có thể có chuyện lúng túng như thế chứ?

Dạ Mặc Uyên đỏ mặt, lạnh lùng nói: “Nói nhảm gì đấy, sao bản vương có thể xem cái này được”.

“Chàng không xem, vậy sao nó lại nằm trên đầu giường của chàng? Có lẽ mỗi tối chàng đều xem trộm đúng không. Cũng bình thường thôi, nam nhân suy nghĩ về chuyện đó cũng bình thường, yên tâm, ta sẽ không trêu chàng đâu”.

Cố Thanh Hy vừa nói vừa giành lấy xuân cung đồ, nàng tràn đấy hứng thú tiếp tục xem, nàng thật sự thấy rất tò mò về xuân cung đồ.

Dạ Mặc Uyên sa sầm mặt, hắn giơ tay giật lại xuân cung đồ, mắng: “Một nữ nhân như nàng xem xuân cung đồ làm gì, có biết xấu hổ không?”

“Ha ha, chỉ cho phép quan lớn phóng hoả, không cho phép dân chúng thắp đèn à? Chàng xem, sao ta lại không được xem”.

Cố Thanh Hy nhón chân, lại muốn giành lấy.

Nhưng Dạ Mặc Uyên quá cao, xuân cung đồ còn bị hắn giơ cao lên, Cố Thanh Hy không thể nào cướp được.

Dạ Mặc Uyên nổi giận, vận chuyển nội lực lên tay, ngựa tụ thành một đóm lửa, thẳng tay đốt cháy xuân cung đồ.

“Nàng đường đường là Dạ Vương phi, nàng không biết xấu hổ nhưng bản vương thì có”.

“Dạ Mặc Uyên, chàng có bị bệnh gì không, có thì mau chữa đi. Đầu chàng bị lừa đá à, chỉ là một quyển xuân cung đồ, chàng cần phải nổi giận như thế không?”

Vù…

Trong phòng lập tức hạ nhiệt độ.

Trên mặt Dạ Mặc Uyên đỏ bừng, dường như hắn đang vô cùng nhẫn nhịn, có thể nổi điên bất cứ lúc nào.

Cố Thanh Hy lùi về sau mấy bước, ngoan ngoãn im lặng, không dám nhổ râu trên đầu hổ nữa.

“Được, chàng xem đi, xem kỹ đi, sau đó học thêm một vài tư thế, ta không giành với chàng nữa”.

“Bản vương nói, bản vương chưa từng xem loại sách đó”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng giải thích một lần nữa.

Nhưng hắn cảm thấy hắn không giải thích còn được, vừa giải thích lại giống như giấu đầu lòi đuôi.

“Phải phải phải, chàng chưa bao giờ xem loại sách đó, nhưng Vương gia, chàng có muốn tắm một lần nữa không? Ta ngửi thấy trên người chàng vẫn còn mùi đấy”.

Cố Thanh Hy không muốn nói nhảm với hắn nữa, chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn đi.

Dạ Mặc Uyên ngửi trên người hắn.

Có mùi sao?

Sao hắn không ngửi thấy?

Hắn đã tắm ba lần rồi đấy.

Nếu còn tắm nữa chắc sẽ tróc một lớp da mất.

“Cố Thanh Hy, nàng lừa bản vương đúng không?”

“Trời đất chứng giám, sau ta dám lừa chàng chứ, ta ngưỡng mộ, kính nể, tôn trọng chàng còn không kịp đây, nếu chàng không muốn tắm thì không sao cả, ta đi đổ nước giúp chàng”.

“Nàng đang mang thai, những việc nặng nhọc này không cần nàng làm”.

“Có thể phục vụ chàng là vinh hạnh của ta, ông cụ ngài không cần khách sáo”.

“Bản vương chưa già”.

Cố Thanh Hy nhìn xuống theo áo choàng tắm của hắn, tặc lưỡi: “Có già hay không thật sự khó nói lắm”.

Trên mặt Dạ Mặc Uyên có gân xanh nổi lên: “Nếu nàng nghi ngờ như thế thì hai chúng ta thử đi, bản vương chứng minh cho nàng xem”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui