Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Dứt lời, Dạ Mặc Uyên lập tức ôm lấy eo nàng, đẩy ngã nàng.

Cố Thanh Hy giãy giụa mấy cái nhưng không thể thoát được, hơn nữa còn làm áo choàng tắm trên người hắn rơi ra.

Áo choàng tắm rơi xuống, để lộ thân thể khoẻ mạnh và cường tráng của hắn.

Làn da màu đồng của hắn kết hợp với giọt nước đang chảy xuống, quyến rũ không nói nên lời.

Cơ thể hắn không có chút mỡ thừa nào, hoàn mỹ đến mức khiến người ta ghen tị.

Cố Thanh Hy nuốt nước miếng, cảm thán: “Có ai từng nói dáng của chàng rất đẹp chưa”.

Tư thế của hai người rất mờ ám, khoảng cách cũng rất gần, gần như mũi kề mũi, hơi thở của Cố Thanh Hy phả lên người hắn.

Nhịp thở của Dạ Mặc Uyên tăng nhanh, trong mắt phản chiếu nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Cố Thanh Hy, còn có tất cả mọi động tác của nàng.

Lần nào nàng cũng khiến hắn tức giận đến mức phát điên, nhưng hắn lại không thể làm gì nàng.

Nghe thấy lời của Cố Thanh Hy, hình ảnh xuân cung đồ vừa thấy khi nãy lại hiện lên một cách khó hiểu.

Cố Thanh Hy còn đang vẽ vòng tròn trước ngực hắn.

“Nàng có biết nàng đang đùa với lửa không?”

Dạ Mặc Uyên khàn giọng cảnh cáo.

“Vương gia, chàng có thích ta không?”, Cố Thanh Hy chớp mắt cười với hắn, giọng điệu dịu dàng hiếm có.

Dạ Mặc Uyên say đắm trong thoáng chốc.

Không đợi hắn nghĩ ra Cố Thanh Hy đang muốn gì, thì hắn chợt thấy choáng váng.

Dạ Mặc Uyên thầm thấy không ổn.

Không ngờ nữ nhân này lại hạ độc hắn.

“Cố Thanh Hy, nàng đúng là to gan”.

“Một, hai, ba,…”

Cố Thanh Hy đếm đến ba, quả nhiên…

Dạ Mặc Uyên lắc đầu mấy cái, cuối cùng không chịu được nữa mà ngã xuống.

Cố Thanh Hy đẩy hắn ra, vỗ tay mình, giễu cợt: “Ranh con, chàng tưởng ta đây là quả hồng mềm cho chàng bắt nạt à, không nghĩ lại xem trước đây lão nương làm nghề gì”.

Cố Thanh Hy đứng dậy, sửa sang lại quần áo xốc xếch, bắt đầu tìm kiếm trên giường.

Cuối giường không có, Cố Thanh Hy đang muốn tìm ở đầu giường thì chợt nhìn thấy Dạ Mặc Uyên ngồi trước mặt nàng, khuôn mặt lạnh lùng, nét mặt không chút cảm xúc.

“Shhh…”

Cố Thanh Hy suýt sợ đứng tim, loạng choạng ngã xuống.

“Không phải chàng trúng độc hôn mê sao?”

Dạ Mặc Uyên cười khẩy: “Bản vương từ nhỏ lớn lên trong vại thuốc, chút thuốc độc này sao mà có tác dụng với bản vương được”.

“Cũng phải, sao ta lại quên mất nhỉ, cả người chàng đều là độc mà”.

Dạ Mặc Uyên không trả lời mà học theo nàng, khoanh tay trước ngực, thái độ kiêu căng.

Cố Thanh Hy hơi lúng túng, nàng qua loa giải thích: “Vương gia, ta là thấy chàng quá mệt mỏi nên mới tự ý cho chàng chút thuốc mê, để chàng ngủ thật ngon, chàng xem, không phải ta đang trải chăn đệm giúp chàng sao?”

Cái cớ này quá tệ.

Đừng nói là Dạ Mặc Uyên, mà cả bản thân nàng cũng không tin.

Nàng nhìn Dạ Mặc Uyên, hắn vẫn giữ tư thế kia.

Cố Thanh Hy thở dài, khóc thút thít: “Để ta nói thật với chàng, trên đường trở về, ta gặp phải người của Thiên Phần tộc, bọn họ nói Thiếu chủ của bọn họ thích ta, nếu ta không gả cho hắn ta, sau này ta sẽ không được sống yên ổn”.

“Người của Thiên Phần tộc còn bảo ta tìm một bảo bối ở Vương phủ”.

Dạ Mặc Uyên nửa tin nửa ngờ.

Nữ nhân này rất hay nói dối, ai biết được nàng đang có ý đồ gì.

“Chàng không tin đúng không? Bọn họ hạ chú lên người ta, bị trúng loại chú đó, một khi tái phát, ta sẽ đau đến mức chết đi sống lại, nói sống không bằng chết là nhẹ rồi”.

“Hạ chú?”, Dạ Mặc Uyên giật mình.

“Đúng thế”.

“Chú gì?”

“Sao ta biết là chú gì được, mỗi tháng sẽ có một ngày tái phát, một khi tái phát, xương cốt trên người sẽ bị gãy lìa”.

Dạ Mặc Uyên trợn mắt.

“Huyết chú…”

Dạ Mặc Uyên không thể thờ ơ được nữa, hắn nôn nóng hỏi: “Có phải tái phát vào ngày mười lăm hàng tháng không?”

Cố Thanh Hy ngạc nhiên.

Ngọc tộc lánh đời hơn một nghìn năm, người bình thường hoàn toàn không biết Ngọc tộc là một tổ chức thế nào, càng không biết đến huyết chú.

Sao Dạ Mặc Uyên lại biết đến nó?

Hắn biết huyết chú, vậy hắn có biết cách phá giải nó không.

Nghĩ thế, Cố Thanh Hy cũng trở nên kích động, nàng vội nói: “Đúng, mười lăm hàng tháng sẽ tái phát, ngoài việc xương bị gãy lìa thì trên người còn bị thối rữa từ trong ra ngoài, mãi đến chết thì thôi, chàng biết có cách nào giải huyết chú không?”

Sắc mặt Dạ Mặc Uyên trở nên tái nhợt, hai tay hắn siết chặt đến mức kêu lên rắc rắc.

Trước đó, hắn vẫn cho rằng Cố Thanh Hy đang nói dối, hắn cũng mong rằng nàng thật sự nói dối.

Nhưng ánh mắt lo lắng của nàng hoàn toàn không giống là đang nói dối.

Ánh mắt của một người không thể lừa được người khác.

Nàng rất nôn nóng, thật lòng muốn tìm ra cách giải huyết chú.

Cố Thanh Hy chợt nắm lấy tay hắn, lại vội vàng hỏi: “Sao chàng không nói gì, chắc chắn chàng biết cách giải huyết chú đúng không?”

Dạ Mặc Uyên khó chịu như bị hóc xương cá, hắn nhìn Cố Thanh Hy, trong mắt tràn đầy sự đau lòng và tức giận.

Một lúc lâu sau đó, hắn chậm rãi buông tay, nói một câu: “Ta sẽ không để nàng phải chết, cũng sẽ giải huyết chú giúp nàng”.

“Có nghĩa là chàng biết cách giải huyết chú sao? Dạ Mặc Uyên, chàng cho ta biết có được không, chuyện này rất quan trọng với ta, chỉ cần chàng nói, cho dù chàng ra điều kiện gì, ta cũng sẽ đồng ý với chàng”.

“Bảy viên Long Châu, cách duy nhất để giải huyết chú chính là thu thập bảy viên Long Châu”.

Cố Thanh Hy chán nản buông tay.

Lại là Long Châu.

Xem ra không mau chóng tìm ra hai viên Long Châu còn lại, huyết chú của Ngọc tộc sẽ mãi không thể giải được.

“Nàng yên tâm, có bản vương ở đây, nàng không thể chết được đâu”.

“Vậy chàng có tin tức của Long Châu không?”

“Không có, nhưng có lẽ Ngọc tộc có mấy viên Long Châu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui