Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Cố Thanh Hy cười chua chát: “Ta lừa chàng đấy, trên đường ta quay về không gặp người của Thiên Phần tộc, cũng không bị huyết chú”.

Ân oán dây dưa của Thiên Phần tộc và Ngọc tộc, nàng không muốn kéo Dạ Mặc Uyên vào.

Sắc mặt của Dạ Mặc Uyên u ám khó rõ.

Hứng thú nam nữ vừa rồi vất vả lắm mới dâng lên cũng tan biến.

“Đêm đã khuya, tối nàng hãy ngủ lại đây, bản vương bảo đảm sẽ không đụng vào nàng”.

Đêm thật sự đã khuya rồi.

Nói cách khác, trời cũng sắp sáng.

Giày vò cả một buổi tối, lại tiếp tục đi đường nhiều ngày như vậy, Cố Thanh Hy quả thật có chút mệt.

Quan trọng nhất là, muốn đuổi Dạ Mặc Uyên đi lần nữa, độ khó quá lớn.

Nàng ngáp một cái, vén chăn nằm xuống: “Ta ngủ trên giường, chàng ngủ trên sạp đi”.

“Được”.

Một đêm yên ắng.

Cố Thanh Hy ôm đầy tâm sự, trong lòng nghĩ cho con dân của Ngọc tộc, cả buổi tối không biết trở mình bao nhiêu lần mới đi vào giấc mộng.

Dạ Mặc Uyên ngủ trên sạp, mặc dù hắn không trở mình nhưng cũng chất chồng tâm sự.

Nhịp thở đều đều của Cố Thanh Hy vang lên, Dạ Mặc Uyên nhẹ nhàng ngồi dậy, cầm ngọn nến soi sau lỗ tai nàng.

Sau lỗ tai nàng không có gì cả.

Dạ Mặc Uyên khẽ nhíu mày.

Không có dấu vết trúng huyết chú?

Không biết nghĩ tới điều gì, Dạ Mặc Uyên lại lấy nước mắt Giao Châu ra, đốt cháy.

Lần này, bên tai Cố Thanh Hy lại nhanh chóng xuất hiện một ánh sáng máu màu đỏ lửa.

Trong đầu Dạ Mặc Uyên nổ ầm một tiếng, suýt chút nữa ngất đi.

Huyết chú…

Thế mà lại là huyết chú thật…

Nàng trúng huyết chú mà nghìn năm nay Ngọc tộc không giải được.

Cũng là huyết chú độc ác nhất, khó giải được nhất…

Giống như mẫu thân của hắn vậy…

Ký ức phủ bụi giống như nước sông vỡ đê, không ngừng tràn vào trong đầu Dạ Mặc Uyên.

Mỗi một cảnh đều là hình ảnh mẫu thân hắn phát tác huyết chú, đau đớn không muốn sống.

Trong lòng Dạ Mặc Uyên đau như dao cắt.

Nếu có thể, đời này kiếp này hắn không muốn nhớ lại những hình ảnh thê thảm này nữa.

Quá tàn nhẫn.

Bất cứ lời nói nào trên đời cũng không thể hình dung được loại tàn nhẫn đó.

Từ trong ra ngoài cơ thể dần dần mục ruỗng, xương cốt toàn thần nứt ra từng đoạn, từng tiếng gãy kêu răng rắc, giống như đàn tỳ bà.

Người trúng huyết chú, xương cốt khoảng hai mươi ngày là có thể lành lại.

Hai mươi ngày này hoàn toàn không thể động đậy, xương cốt phát triển không dễ chịu hơn lúc bị gãy bao nhiêu.

Khó khăn lắm xương cốt mới lành lại thì lại sắp đến mười lăm, một khi đến mười lăm thì vòng tuần hoàn lại lặp lại.

Phụ nữ trúng phải huyết chú chi bằng cho nàng một đao, khỏi phải chịu đựng cảm giác sống không bằng chết ấy.

Dạ Mặc Uyên thật sự không dám tin, nếu Cố Thanh Hy cũng trúng huyết chú, cuộc sống sau này của nàng sẽ thế nào?

Đứa con trong bụng phải làm sao?

Huyết chú sẽ di truyền…

Hơn nữa là di truyền trăm phần trăm, chưa bao giờ có ngoại lệ.

Đứa con của hắn… dù là nam hay nữ cũng sẽ bị huyết chú?

Dạ Mặc Uyên ngẩn ngơ nhìn Cố Thanh Hy, sắc mặt khó coi.

Cố Thanh Hy mơ hồ cảm giác được một ánh nhìn nhìn chăm chăm vào mình, nhưng lại không có sát ý.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, cái mở mắt này khiến nàng ngồi bật dậy, nắm chặt chăn của mình, kinh hãi hô lên: “Dạ Mặc Uyên, nửa đêm canh ba, chàng muốn dọa chết ai vậy?”

Dạ Mặc Uyên khó có khi không phản bác nàng, cũng không nổi giận, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp lại cực kỳ đau lòng nhìn nàng.

Cố Thanh Hy sờ mặt mình, do dự nói: “Ánh mắt của chàng hơi đáng sợ, Dạ Mặc Uyên, ta không làm gì có lỗi với chàng cả”.

“Trời còn chưa sáng, nàng ngủ thêm một lúc đi”, giọng nói của Dạ Mặc Uyên khàn khàn.

“Còn chàng thì sao?”

“Không ngủ được, ta đến thư phòng đọc sách”.

Nhìn bóng lưng cô đơn buồn bã của hắn, Cố Thanh Hy bỗng cảm thấy hơi khó chịu.

Rốt cuộc là chuyện gì mới khiến cả người hắn tràn ngập khí tức bi thương không tan được.

Cố Thanh Hy bước nhanh đến trước mặt hắn: “Chàng sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Dạ Mặc Uyên nở nụ cười, giả vờ như nhẹ nhõm: “Không có, trời sắp sáng rồi, ta còn có rất nhiều chính vụ cần xử lý, lát nữa ta sẽ dùng bữa sáng với nàng, tối đến ta sẽ ngủ chung với nàng. Nàng mới ngủ có một lúc, ngủ thêm một lúc nữa đi, đừng nghĩ linh tinh, Long Châu ta sẽ giúp nàng tìm được”.

Cả người Cố Thanh Hy sởn gai ốc.

Dạ Mặc Uyên đột nhiên dịu dàng như vậy.

Chuyện khác thường tất có điều mờ ám, hắn định làm gì?

Nhận ra nàng mang thai giả rồi?

Cho nên uy hiếp nàng, Long Châu tìm được cũng không thể cho nàng, hoặc là ngăn cản nàng tìm Long Châu?

Chắc không đến nỗi hẹp hòi vậy chứ?

Mặc dù bình thường Dạ Mặc Uyên quả thật rất hẹp hòi, chuyện bị nàng cường một lần đến nay vẫn không quên, so đo từng li từng tí.

Nhưng Long Châu liên quan trọng đại, hắn biết huyết chú, chắc sẽ không lấy việc công trả thù riêng đâu nhỉ?

Dù có thế nào, Cố Thanh Hy vẫn cười mời hắn ra ngoài: “Chính sự quan trọng, Vương gia cần làm thì mau đi đi. Ta ngoan ngoãn ngủ thêm một lúc, sẽ không gây ra rắc rối gì cho Vương gia đâu”.

“Được…”

Cố Thanh Hy càng hiểu chuyện, Dạ Mặc Uyên càng đau lòng.

Hắn bước nhanh rời khỏi, lập tức gọi Li Lạc tới, khởi động Thiên Võng Các.

Cố Thanh Hy thở ra một luồng khí đục.

Đi rồi thì tốt, vừa khéo nàng có thể tìm kiếm trong tẩm cung có sách cổ da dê không.

Nói rồi, Cố Thanh Hy bắt đầu lục tìm đầu giường và ngoài bình phong.

Nhưng nàng gần như lật tung cả tẩm cung cũng không tìm thấy sách cổ da dê.

“Mẹ nó, tên Dạ Mặc Uyên khốn kiếp, giấu sách cổ da dê ở đâu rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui